Edited by Bà Còm; Converted by wikidich
Khấu Lẫm bày ra thái độ “Ta tuyệt đối mặc kệ” nhưng Sở Dao cũng không định khuyên chàng. Những hài tử đó cố nhiên đáng thương, nàng cũng đương nhiên không đành lòng, nhưng cứu người thì cũng phải trong phạm vi khả năng bản thân cho phép. Ngay cả Ngu Khang An cũng còn không có biện pháp nào cứu được con tin do giặc Oa bắt cóc, phải tàn nhẫn đưa ra quyết định lấy đại cục làm trọng. Khấu Lẫm đâu phải ba đầu sáu tay, hơn nữa đối với nơi này cũng không quen thuộc, muốn chàng suy nghĩ biện pháp căn bản là làm khó người khác mà thôi.
Thấy Sở Tiêu lại chuẩn bị mở miệng, Sở Dao cho ca ca một ánh mắt ra hiệu, muốn ca ca câm miệng.
Sở Tiêu nhịn xuống, ngẫm lại cũng đúng, ngay cả an nguy của bản thân mà còn phải lệ thuộc vào Khấu Lẫm, làm sao còn có mặt mũi yêu cầu y nghĩ cách.
Viên Thiếu Cẩn cũng trầm mặc, chuyến này đi theo Khấu Lẫm rời kinh thành trải qua bao nhiêu chuyện, hắn càng ngày càng nhận thức bản thân thật sự vô năng.
Nội đường yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Khấu Lẫm vì ngồi đối diện với Liễu Ngôn Bạch nên không tránh được thu hết biểu tình của y vào trong mắt, thấy Liễu Ngôn Bạch khi thì vẻ mặt giãn ra, khi thì nhíu mày, cuối cùng lại khẽ lắc đầu, dường như trong đầu đang cân nhắc vấn đề gì đó.
Khấu Lẫm chợt nhớ ra, người ngồi đối diện với mình chính là “bộ óc” của Thiên Ảnh. Lão Ảnh chủ thu Liễu Ngôn Bạch vào dưới trướng, đề bạt y thành Thiếu Ảnh chủ, nếu Thiên Ảnh thật có thể khiến giang sơn đổi chủ, vậy Liễu Ngôn Bạch nhất định là mưu sĩ và quân sư số một của Đại Lương. Thực lực chân chính của y không nên chỉ là hiểu cách phá án và âm mưu tính kế.
Khấu Lẫm đột nhiên rất muốn biết, hồ nước của Liễu Ngôn Bạch này đến tột cùng sâu bao nhiêu.
“Liễu Tiến sĩ.” Khấu Lẫm nhàn nhạt hỏi, “Gạt qua một bên thiện ác của Ngu Tam thiếu, còn bản quan mang theo gia quyến bị cản tay không đề cập tới, nếu hôm nay bản quan đứng ở vị trí là người thủ thành còn ngươi làm quân sư, vậy ngươi có biện pháp nào để lập tức giải quyết nguy cơ này hay không?”
“Đại nhân nói giải quyết là ý gì?” Liễu Ngôn Bạch nhìn về phía Khấu Lẫm, “Cứu những hài tử bị bắt làm con tin đồng thời ngăn cản Oa tặc tiến vào thành?”
Khấu Lẫm gật đầu: “Không sai.”
Liễu Ngôn Bạch ôm chén trà, tầm mắt hơi rũ xuống, lắc đầu: “Hạ quan không có.”
Khấu Lẫm mím môi: “Không, ngươi có.”
Liễu Ngôn Bạch bị Khấu Lẫm nhìn chằm chằm, bất đắc dĩ nói: “Ừ, mới vừa rồi quả thật có nghĩ đến một biện pháp, nhưng quá mức mạo hiểm nên không thể áp dụng.”
Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn đều nhìn qua: “Lão sư, vậy ngài cũng nên nói ra thử coi.”
Ánh mắt hai người tha thiết, ngay cả Sở Dao cũng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mình, Liễu Ngôn Bạch suy nghĩ một lát rồi nói: “Oa tặc từ trên hải thuyền lên bờ, không có ngựa và xe để công thành, trong tay chỉ có những tấm đằng khiên được bọc sắt. Mới vừa nãy vị Ngô Thiên hộ có nói, bọn Oa tặc này hơn phân nửa là do quân chính quy của Đông Doanh giả mạo -- quân chính quy ra trận sẽ chuẩn bị rất cẩn thận, sau lưng chắc chắn có quân sư, tấm đằng khiên bọn chúng dùng khẳng định được ngâm nước, như vậy có thể gia tăng tính dẻo dai của dây đằng, càng tốt để ngăn cản hỏa lực và nỏ tiễn từ thành lâu bắn ra; nhưng có một khuyết điểm...”
“Rất nặng.” Khấu Lẫm nối lời, “Bởi vì thế nên không dễ tiến thối.”
(Tấm đằng khiên: ai xem phim cổ trang sẽ biết thời xưa khi công thành quân sĩ thường núp phía sau những tấm mộc thật to như bức tường để tránh tên. Trong truyện này tấm khiên đó được bện bằng dây đằng nghĩa là dây mây, một loại dây leo to bằng cổ tay rất dẻo dai - hãy nghĩ đến cây roi mây là một dây mây loại nhỏ đấy - và tấm khiên bện bằng dây mây đó được bọc sắt rồi ngâm nước để tăng độ cản mũi tên và hỏa lực ~ giải thích bởi Bà Còm)
“Đại nhân nói cực kỳ chính xác.” Liễu Ngôn Bạch gật đầu, “Oa tặc cũng không xác định quân thủ thành có thể quyết đoán giống Ngu Tổng binh trực tiếp giết hết con tin hay không, cho nên bọn chúng sẽ không hành động chung với con tin mà đem bản thân bại lộ trong tầm bắn của quân thủ thành. Hạ quan phỏng đoán, Oa tặc sẽ xua đuổi một nhóm hài tử đầu tiên đi trước, dọn dẹp xong mọi chướng ngại vật trên đường vào cửa thành, còn bọn chúng thì đứng ngoài tầm bắn của thành lâu, quan sát xem cầu treo có hạ xuống hay không. Đợi chướng ngại vật trên đường dọn dẹp sạch sẽ, bọn chúng sẽ bắn chết nhóm con tin đầu tiên, sau đó buộc nhóm hài tử còn lại chạy về Ủng Thành Môn, ép chúng ta không đành lòng phải mở cửa thành.”
Viên Thiếu Cẩn siết chặt nắm tay: “Thật đê tiện!”
Sở Tiêu dĩ nhiên cũng căm giận: “Thật vô sỉ!”
Khấu Lẫm nói tiếp lời: “Nếu không mở, các hài tử đều lần lượt bị bắn chết, lòng trắc ẩn nổi lên, khí thế quân thủ thành sẽ hạ thấp, bọn chúng lại mưu đồ tấn công. Nếu mở cửa thành cho hài tử vào thì càng thuận tâm ý bọn chúng, cửa thành dày nặng, chốt mở đều yêu cầu thời gian, bọn chúng liền có thể giơ đằng khiên đứng vững dưới hỏa lực của thành lâu mà xung phong, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm tấn công vào thành.”
Loại thế cục này Khấu Lẫm ở trên chiến trường Bắc địa đã thấy nhiều, chỉ là Bắc Nguyên không dùng tiểu hài tử mà thôi. Lúc xưa gặp được loại tình huống này, bên ta khi mở cửa thành sẽ phái người xông ra trực diện chém giết, cho dù nhân số thua xa không bằng đối phương nhưng cũng có thể ngăn cản và kiềm chân địch quân một thời gian, tranh thủ cho con tin chạy vào thành rồi đóng cửa lại.
Nhưng hiện nay thịnh hành dùng hỏa khí, cửa thành một khi đã mở ra thì coi như đừng mơ tưởng có thể khép lại.
Khấu Lẫm lại hỏi: “Liễu Tiến sĩ, ngươi có biện pháp khi mở cửa thành giữ chân được quân Đông Doanh bên ngoài?”
“Bày trận.” Liễu Ngôn Bạch nói, “Điều kiện đơn sơ, thời gian cấp bách, có thể bày Huyễn Âm trận. Chỉ cần đàn, đồng đinh, chuông nhạc, trống, túi nước, dây kim loại, không có thì sợi tơ cũng thay thế được. Khi những hài tử bị lùa đi trước vượt qua trận hình thì sẽ không có bất luận tổn thương gì, nhưng khi quân Đông Doanh theo sau lọt vào trận thế, hạ quan chỉ cần gảy đàn trên tường thành, trận này liền khởi động.”
Nghe nói tới đây, Khấu Lẫm và Sở Dao theo bản năng nhìn nhau. Nhớ tới lúc trước ở bên ngoài Hồng Tụ Chiêu, bọn họ đã từng bị nhốt trong ảo trận của Đông Doanh.
Sở Dao nghiền ngẫm nhìn thoáng qua Liễu Ngôn Bạch, nếu tiên sinh thật là Thiên Ảnh Thiếu chủ, vậy ảo trận Đông Doanh lúc trước hẳn là xuất từ tay tiên sinh, vậy thì Huyễn Âm trận này tuyệt đối đáng tin cậy.
Khấu Lẫm đối với loại trận pháp này không thông hiểu lắm: “Không biết Huyễn Âm trận này dùng nguyên lý ra sao?”
Lúc trước bị ảo trận Đông Doanh làm khó, hắn nhớ rõ tên gọi là “Mục” trận, nhắm vào thị lực, thông qua đôi mắt mà ảnh hưởng đến bộ óc.
Vậy thì Huyễn Âm trận là thông qua kích thích thanh âm để xuất hiện ảo giác?
“Thính giác của con người đối với việc tiếp thu 'âm thanh' có một số bài xích nhất định.” Liễu Ngôn Bạch bắt đầu giải thích giống như đang dạy học ở Quốc Tử Giám, cầm lấy một chiếc đũa nhẹ nhàng gõ vào miệng chén trà đựng đầy nước, “Đinh” thanh âm vang lên thanh thúy dễ nghe. Sau đó bèn rút ra chủy thủ trong người, lại hỏi mượn đao của Khấu Lẫm, bỗng dưng nhanh chóng dùng lưỡi chủy thủy xẹt qua lưỡi đao, chỉ nghe “rèn rẹt” một tiếng vang chói tai, mọi người bao gồm Khấu Lẫm đều gắt gao nhíu mày, Sở Tiêu thậm chí bịt kín lỗ tai.
“Chúng ta cảm thấy khó chịu không chỉ bởi vì khó nghe, thanh âm này ở trình độ nhất định sẽ gây tổn hại đến cơ thể con người. Huyễn Âm trận chính là dùng loại kích thích bằng thanh âm này mở rộng gấp mấy lần, kẻ đi lạc vào trận -- nhẹ thì ngũ tạng bị hao tổn, mất năng lực phân rõ phương hướng sinh ra ảo giác; nặng thì thất khiếu đổ máu chết ngay tại chỗ. Nhưng hiện tại điều kiện không đủ, chỉ có thể giản lược hết thảy, cùng lắm chỉ có thể khiến bọn chúng khó có thể chịu đựng, không thể không dừng lại bước chân bịt tai mà thôi.”
Viên Thiếu Cẩn giống như nghe chuyện cổ tích, có chút không tin: “Lão sư, chẳng qua một ít nhạc cụ với sợi tơ mà có thể tạo ra uy lực lớn như vậy?”
“Khúc đàn ta tấu lên đương nhiên không phải nhạc khúc bình thường, mà đối với những kẻ lạc vào trận pháp sẽ ẩn chứa ma lực gây ảo giác.” Liễu Ngôn Bạch giải thích, “Huyễn Âm trận kỳ diệu nhất ở chỗ có thể thao tác tùy ý, tùy theo ta muốn phát động hoặc đình chỉ. Nhưng điều không được hoàn mỹ là trận này cực kỳ yếu ớt, chỉ cần bị bọn chúng phát hiện chém đứt mấy sợi tơ thì trận này liền bị phá. Cho nên điều cần thiết là khi vừa khởi động trận pháp, phe ta phải có vài người bịt tai lại từ trên thành lâu phi thân bay vào trong trận công kích bọn chúng, lôi kéo sự chú ý đồng thời kiềm chế bọn chúng, đợi cửa thành khép lại thì phi thân trở về.”
Khấu Lẫm lắc đầu: “Những người này một khi đi xuống thì làm sao còn có thể trở về? Không khác gì lấy mạng đổi mạng.”
Sở Tiêu lập tức nói: “Nhưng hy sinh một ít người mà có thể cứu được nhiều hài tử như vậy cũng là đáng giá, thuộc hạ nguyện ý xông trận!”
Viên Thiếu Cẩn nhịn không được liếc mắt nhìn Sở Tiêu, bản thân hắn ngay cả ý tưởng nói một câu “Ta cũng nguyện ý” cũng không có. Quả nhiên hắn không so được với Sở Tiêu.
“Ngươi đi kiềm chế? Từ thành lâu nhảy xuống cơ bản đã bị quăng ngã thành cái bánh nhân thịt?” Khấu Lẫm liếc Sở Tiêu một cái, sự khinh bỉ nồng đậm không chút nào che lấp. Hắn không nói gì nữa chỉ đứng dậy, đi tới cửa khách điếm mở ra, kêu tới một binh sĩ Kim Trì Vệ, “Đi mời Ngu Tướng quân lại đây.”
“Vâng!”
Truyện được edit bởi Bà Còm ở Wattpad
Khấu Lẫm lại một lần nữa quay về ngồi xuống, cửa vẫn mở.
Một khắc sau, Ngu Việt đi đến ôm quyền: “Khấu Chỉ Huy Sứ có gì phân phó?”
Khấu Lẫm nghiêng người nhìn về phía hắn: “Nghe nói ngươi không tính mở cửa thành?”
Ngu Việt phỏng chừng đã bị Thiên hộ và Huyện lệnh hỏi câu này vô số lần, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Đúng vậy, không tính mở. Chỉ Huy Sứ đại nhân không cần lo lắng, sẽ không liên lụy đến ngài, Ngu gia sẽ một mình gánh chịu.”
Khấu Lẫm nói: “Chúng ta hiện tại có một chủ ý.” Hắn đưa mắt ra hiệu cho Liễu Ngôn Bạch.
Liễu Ngôn Bạch đem vụ bày trận nói một lần.
Ngu Việt nghe một cách thờ ơ, chỉ đánh giá Liễu Ngôn Bạch: “Các hạ là?”
Sở Tiêu nói: “Vị này chính là lão sư của chúng ta ở Quốc Tử Giám, Liễu Ngôn Bạch Liễu Tiến sĩ.”
Viên Thiếu Cẩn bổ sung: “Cũng là lão sư của Ngu Thanh.”
Ngu Việt đột nhiên khẽ nhếch khóe môi, châm chọc nói: “Lý luận suông thì dễ như trở bàn tay, chiến tranh và sách vở viết ra không hề giống nhau.”
Khấu Lẫm cười: “Bản lĩnh của Liễu Tiến sĩ, bản quan tin được.”
Ngu Việt trầm giọng nói: “Nhưng mạt tướng không tin, người Đông Doanh thường xuyên bày ra những thứ 'đường ngang ngõ tắt', nhưng ở trước mặt Ngu gia quân chúng ta, nó chẳng khác gì giấy vụn.” Hắn lại ôm quyền hướng về phía Khấu Lẫm, thái độ kiêu ngạo, “Chỉ Huy Sứ đại nhân cũng xuất thân quân nhân, hẳn là biết luôn có vài quan văn ỷ vào đọc qua vài bộ binh thư liền muốn tới chỉ điểm giang sơn. Chúng ta không sợ xông ra chịu chết, chỉ sợ tặng không sinh mệnh rồi sau đó thành này vẫn giữ không được, quay đầu lại càng bị đám quan văn vô sỉ quở trách chúng ta không có đủ năng lực.”
Khấu Lẫm nhướng mày: “Nếu bản quan hạ lệnh thì sao?”
Ngu Việt không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Ngài tuy là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ cao quý, nhưng vẫn chưa đủ quyền lợi tới chỉ huy Ngu gia quân và Kim Trì Vệ. Tóm lại, nếu không tìm ra biện pháp có thể làm mạt tướng thuyết phục, vậy cửa thành này mạt tướng tuyệt đối sẽ không mở.”
Khấu Lẫm cong cong khóe môi, không biện luận.
Ngu Việt hơi khom người: “Mạt tướng muốn lên nhìn xem biểu tỷ.” Không đợi Khấu Lẫm nói gì liền đi lên lầu.
“Thật đủ cuồng vọng.” Sở Tiêu nhìn theo bóng dáng Ngu Việt, “Chẳng có một chút nào giống Ngu Thanh.”
“Thuộc hạ có chút tin tưởng phán đoán của đại nhân đối với hắn.” Viên Thiếu Cẩn nói, “Thật là không phải thứ tốt gì.”
Khấu Lẫm lại chuyển sang nhìn Sở Dao, cười nói: “Nhưng thật ra ta lại đồng ý với cái nhìn của nàng, tiểu tử này có khí tiết và ngạo cốt của Ngu gia.”
Liễu Ngôn Bạch cũng gật đầu: “Hắn thật sự không tính mở cửa thành.”
Sở Dao nhìn lại Khấu Lẫm: “Như thế chúng ta cũng coi như bớt đi một phần uy hiếp.”
“Phải.” Khấu Lẫm lên tiếng, cúi đầu uống trà.
Sở Dao thấy Khấu Lẫm như đang suy tư gì, thấp giọng hỏi: “Chàng có ý tưởng gì khác hay sao?”
Khấu Lẫm nhìn bóng mặt của mình phản chiếu trong chén trà, không nói gì.
Sở Dao cũng không hỏi tới.
Chờ Ngu Việt từ trên lầu xuống dưới, Khấu Lẫm gọi hắn lại: “Ngu Tướng quân, bản quan khuyên ngươi nên suy xét kế sách của Liễu Tiến sĩ.”
Ngu Việt phiền đến mức không thể phiền hơn: “Đại nhân sợ cái gì? Không phải mạt tướng đã nói, Ngu gia chúng ta một mình gánh chịu!”
“Gánh chịu? Các ngươi lấy gì mà gánh chịu?” Khấu Lẫm đột nhiên đặt thật mạnh chén trà trong tay xuống bàn.
Ngu Việt sửng sốt.
Khấu Lẫm cười lạnh: “Cữu cữu ngươi Mạnh Chấn Bang xảy ra chuyện, ngươi cho rằng đó là ngoài ý muốn? Ngươi tới Phi Vân Quan đón Mạnh tiểu thư, Oa tặc vừa lúc đột kích Chiết Giang, còn xâm lấn phụ cận Vân Quan, ngươi cho rằng cũng là ngoài ý muốn? Không trải qua Tổng đốc phê chuẩn tự tiện mang binh nhập cảnh, hơn nữa không mở cửa thành dẫn tới mấy trăm hài tử chết thảm, cha ngươi lần này nếu không bị tan mất binh quyền, bản quan liền cởi giáp quy ẩn!”
Ngu Việt dần dần mất đi vẻ kiêu ngạo: “Mạt túng tự tiện nhập cảnh là vì thủ thành cứu người, phụ thân trước nay đều làm như thế, sẽ xuất thủ...”
Khấu Lẫm ngữ khí lạnh hơn: “Ngươi có biết Thánh Thượng kiêng kỵ nhất là gì không? Chính là cha ngươi xuất thủ!”
Ngu Việt mím môi: “Nhưng cửa thành không thể mở, bằng không...”
“Không ai sẽ nghe câu 'bằng không' của ngươi, những kẻ muốn lật đổ Ngu gia sẽ không vì các ngươi mà ca tụng công đức, chỉ biết nắm lấy hình tượng tàn nhẫn các ngươi gây ra rồi phóng đại vô hạn.” Khấu Lẫm xụ mặt, “Ngươi có tầm mắt ngắn ngủn như vậy, thật không bằng một phần trăm của phụ thân ngươi, cũng không bằng một phần mười của Nhị ca ngươi.”
Ngu Việt trên mặt đỏ đậm, cố tranh cãi: “Vậy cũng không được, mạt tướng không thể tin được vào cách thức 'đường ngang ngõ tắt' kia, cũng không dám tự tin mấy tên thủ hạ mạt tướng mang đến có thể xông vào trận đồ kiềm chế được quân địch.”
Khấu Lẫm đứng lên, liếc hắn nói: “Không cần các ngươi, chỉ cần một mình bản quan đi xuống kiềm chế.”
Một câu này vừa xuất khẩu, mọi người đều kinh hãi.
Ngu Việt kinh ngạc hô: “Khấu Chỉ Huy Sứ...”
Khấu Lẫm hỏi: “Như thế nào, không tin được bản quan? Lúc bản quan xông pha chiến trường thì Ngu Tướng quân ngươi còn đang mặc tã đấy.”
Ngu Việt rũ mắt không nói.
Khấu Lẫm nghiêm mặt bảo: “Nếu xảy ra bất luận biến cố gì, bản quan một mình gánh chịu.”
“Mạt tướng nghe lệnh.” Ngu Việt cắn chặt răng, cuối cùng ôm quyền, lại nhìn về phía Liễu Ngôn Bạch, “Không biết Liễu Tiến sĩ cần vật liệu gì để bày trận?”
Liễu Ngôn Bạch hoàn hồn từ trong sự kinh ngạc về câu nói của Khấu Lẫm: “À, Ngu Tướng quân theo ta đi một chuyến đến huyện nha.”
Ngu Việt duỗi tay: “Mời!”
Liễu Ngôn Bạch đi ngang qua người Khấu Lẫm, dừng bước chân một chút: “Trận này của hạ quan nếu hơi có chút sai lầm, đại nhân có khả năng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.”
Khấu Lẫm vỗ vai Liễu Ngôn Bạch một cái, mỉm cười nói: “Bản quan và Liễu Tiến sĩ đã đồng hành một đường qua chút thời gian rồi, đương nhiên tin được bản lĩnh của Liễu Tiến sĩ.”
Liễu Ngôn Bạch trầm mặc không lên tiếng, rời khỏi khách điếm.
Sở Dao chợt đứng dậy: “Đưa thiếp lên lầu nhé.”
Khấu Lẫm nao nao, đỡ nàng đi lên.
Viên Thiếu Cẩn nhìn theo bóng dáng Khấu Lẫm, nội tâm đột nhiên trào dâng như sóng thủy triều, lên tiếng: “Sở Tiêu à.”
Sở Tiêu cũng nhìn theo Khấu Lẫm: “Hả?”
Viên Thiếu Cẩn gật đầu: “Ta cảm thấy ngươi nói không sai, ta cứ tranh đua với ngươi đâu được ích lợi gì. Một đối thủ gần thật không bằng một tấm gương cường hãn.”
Viên Thiếu Cẩn đã có một mục tiêu mới, muốn trở thành một người giống như Khấu Lẫm.