Edited by Bà Còm; Converted by wikidich.com
Không khí trong nhà tù đột nhiên trầm mặc đáng sợ.
Một lúc sau Ngu Thanh chậm rãi tiết lộ: “Muội đã biết rồi đó, ta có một Đại ca chưa đến mười tuổi đã chết. Về sau mẫu thân ta liên tiếp hoài thai, nhưng toàn là giữ được đến tám chín tháng thì thai nhi chết non trong bụng. Ai cũng nói bởi vì phụ thân ta sát nghiệt quá nặng nên mới bị báo ứng, không có nhi tử nối dõi. Khi mẫu thân hoài thai ta, cả ngày bà đi cầu thần bái Phật, cũng không biết nghe được chuyện quỷ quái gì, vừa sinh ra bèn nuôi ta giống như một nhi tử, nói phải nuôi như vậy ít nhất đến mười tuổi thì ta mới có khả năng sống sót.”
Ngu gia là nhà tướng theo binh nghiệp nên không có tước vị cần kế thừa, vì thế nữ giả nam trang không phải tội khi quân. Nhãi con nhà mình muốn nuôi thế nào thì cứ tự nhiên, Thiên Vương lão tử cũng quản không được. Chờ đến khi Ngu Thanh mười tuổi thì đổi lại thân phận nữ nhi, cùng lắm là thanh danh không tốt bị người chỉ trỏ, sau này không dễ gả đi mà thôi. Ngu gia bao nhiêu thế hệ đều là con nhà tướng, căn bản không để bụng mấy vấn đề này.
Ngu Thanh có cá tính phóng khoáng, thật ra càng thích làm nam hài tử, còn thường xuyên tuyên bố sau này phải đi tòng quân đánh giặc, nhưng trong lòng nàng cũng biết rõ, sau khi mười tuổi là nàng phải khôi phục thân phận.
Mãi cho đến năm tám tuổi, Ngu Thanh theo mẫu thân đi Phúc Kiến thăm phụ thân Ngu Khang An, đúng lúc chứng kiến giặc Oa cướp sạch vùng làng chài ven bờ biển. Ngu tiểu thư lớn lên trong sự bình an ở kinh thành, lần đầu tiên nhìn thấy một cảnh tàn nhẫn đẫm máu như vậy, lần đầu tiên đã hiểu chiến trường tàn khốc đến độ nào, càng hiểu được tám chữ phụ thân thường xuyên nhắc tới mỗi khi gửi thư về nhà: Biên cảnh rung chuyển, dân chúng lầm than.
Ngu tiểu thư chỉ cảm thấy giống như cả người đều bị lửa đốt, khiến cho bầu máu nóng của nàng dâng trào, ý chí chiến đấu sục sôi. Thân là người Ngu gia, số mệnh của nàng tuyệt đối không phải chỉ là xuất giá rồi sinh con, cuộc đời này của nàng nhất định phải thuộc về chiến trường.
Ngu Khang An khen nàng có lý tưởng nhưng lại không ủng hộ, bởi vì lúc này Ngu Thanh đã có hai đệ đệ, trong tương lai Ngu gia cũng không tới phiên nàng gánh vác.
Sau khi Ngu Thanh hồi kinh càng thêm chuyên cần tập luyện võ nghệ, khổ học binh thư, nghiên cứu thuật kỳ môn độn giáp. Cứ cách vài tháng Ngu Thanh lại viết một bức thư gởi đến Phúc Kiến cho cha nàng, bày tỏ nguyện vọng chống lại giặc Oa.
Lúc ban đầu Ngu Khang An cười cho qua chuyện, nhưng theo thời gian chuyển dời, Ngu Khang An đã được mở rộng tầm mắt bởi những mưu lược binh pháp thành thục của nữ nhi, phát hiện nữ nhi có thiên phú kiệt xuất trong vấn đề quân sự. Không lâu sau, Ngu Thanh nhận được một phương thuốc do phụ thân gửi tới.
“Nữ giả nam xen lẫn trong quân doanh nói dễ hơn làm, trước khi thân thể xuất hiện đặc thù của nữ tính, ta cần phải dùng một loại dược kiềm hãm giới tính -- ngực của ta sẽ phát dục rất chậm, giọng nói trở nên thô ráp, sau đó quỳ thủy cũng chỉ tới một vài lần trong năm, nghe nói dùng thuốc qua mười năm thì quỳ thủy hoàn toàn biến mất, khả năng sinh dục cũng sẽ không còn. Phụ thân luôn mãi dặn dò kêu ta hãy thận trọng suy xét, nếu ta quyết định vứt bỏ tất cả giới tính nữ thì sau khi ta cập kê, phụ thân sẽ xin Thánh Thượng ban cho ta một chức quan võ ân ấm, sau đó ta sẽ tiến đến Phúc Kiến hỗ trợ ông dẹp giặc Oa.”
(Ân ấm: là chức quan được ban cho con cháu của quan viên hay võ tướng có địa vị cao, dựa vào công tích của tổ tiên)
Ngu Thanh cười khổ, “Ta không cần suy nghĩ liền bắt đầu dùng dược, nhưng trăm triệu lần không ngờ được, quyết tâm này của ta suýt nữa ngã quỵ trước một chữ ‘tình’.”
Tinh thần Sở Dao hiện tại vô cùng hoảng loạn, nàng gần như bị mê mang. Hóa ra người mà khi còn thiếu nữ nàng muốn gả cho lại là nữ nhân? Có phải nàng bị rối loạn giới tính hay không? Ngay cả bạn bè là nam hay nữ mà nàng cũng không thể phân biệt?
Sau khi hoảng loạn một hồi nàng mới bình tĩnh lại, đâu thể trách nàng không phân biệt được Ngu Thanh là nam hay nữ. Khi nàng nhập vào thân thể Sở Tiêu thì nàng “hàng thật giá thật” là một nam nhân mà còn vẫn bị người khác nghi ngờ Sở Tiêu là “nữ giả nam”, trong khi đó Ngu Thanh bất kỳ là ngoại hình hay thần thái cử chỉ không hề có một chút bộ dáng nữ nhân nào, so với tuyệt đại đa số nam nhân còn nam tính hơn, cả người tràn ngập khí khái nam tử. Đặc biệt Ngu Thanh lại luôn kè kè bên cạnh một Sở Tiêu “nam sinh nữ tướng”, sự đối lập cực kỳ rõ ràng.
Hiện giờ nghe xong Ngu Thanh giải thích, Sở Dao dần dần từ mê mang chuyển sang khâm phục và đau lòng: “Ngu Thanh, tỷ...”
Thấy ánh mắt Ngu Thanh chăm chú nhìn vào vách tường, Sở Dao nhếch khóe miệng hỏi: “Người tỷ thích chính là... ca ca?”
Ngu Thanh hơi giật mình, sau đó gật đầu: “Năm mà muội cập kê thì ta cũng cập kê. Lúc ấy, ta thật muốn đổi nữ trang đi hỏi Sở Đại một câu, nếu ta ngưng dược để trở về bộ dáng nữ nhân, hắn có nguyện ý cưới một kẻ thanh danh hỗn độn như ta hay không? Nhưng rốt cuộc ta nhịn xuống, ta lại yêu cầu đến Phúc Kiến một lần nữa để hỏi lại con tim của mình.”
Và lần đi đó đã khiến Ngu Thanh càng thêm kiên định với lựa chọn của nàng.
“Sở Nhị, muội không biết những tên giặc Oa đó tàn bạo thế nào đâu, bọn chúng đốt giết đánh cướp không chuyện ác nào là không làm. Bọn chúng từng dựng cọc gỗ ở mũi của mỗi chiếc thuyền, cột mấy trăm ngư dân vào cọc gỗ coi như tấm chắn thịt cho bọn chúng. Phụ thân ta thấy thế bèn lập tức hạ lệnh hy sinh những ngư dân đó, nã pháo cường công, cuối cùng thu được thắng lợi hoàn toàn. Tin tức lập tức truyền về kinh, cáo trạng phụ thân ta tổn hại tánh mạng bá tánh. Cuối cùng nhờ lấy công chuộc tội mà phụ thân ta chỉ bị phạt bổng ba năm. Phụ thân không hề biện giải, Ngu gia quân ai cũng hiểu rõ, nếu không cường công thì những đầu lĩnh khác của giặc Oa sẽ đồng loạt noi theo, tử thương sẽ càng thêm thảm trọng. Mà khi xảy ra chuyện đó, chỉ có ta đứng bên cạnh phụ thân mới biết được, sau khi hạ xong mệnh lệnh đó thì phụ thân đã rơi lệ...”
Ngu Thanh trầm mặc, nâng chân khẽ động sợi xích nặng nề, “Sở Nhị, Ngu gia chúng ta có đồng ý kết bè kết đảng cũng chưa bao giờ vì vinh hoa phú quý, ta bỏ xuống hết thảy cũng không phải vì kiến công lập nghiệp, hoặc chứng minh cái gì mà cân quắc không nhường tu mi... Hiện giờ ta không hề sợ chết, chỉ hận không thể chết ở trên chiến trường, muội... hiểu không?”
(Cân quắc không nhường tu mi: nữ nhân có khí phách không thua nam nhân)
“Muội hiểu.”
Tuy nàng không hiểu sâu sắc “Nỗi đau bá tánh”, nhưng Sở Dao một lòng muốn vào triều làm quan có thể lý giải được một ít tâm tình của Ngu Thanh. Độc thủ phía sau màn coi bộ cũng không biết bí mật của Ngu Thanh, bằng không sẽ không cần phải sử dụng nhiều kế sách đến vậy để đối phó nàng.
Với gia thế của bọn họ, nữ giả nam vào triều làm quan văn sẽ không rơi đầu, nhưng trà trộn vào quân doanh ở Đại Lương là tuyệt đối không cho phép, là phạm tội nghiêm trọng làm bại hoại quân kỷ quân phong, tội danh sẽ có liên quan đến “Dâm loạn”. Một khi bị vạch trần, danh vọng của Ngu gia quân khó mà giữ được. Cho nên Ngu Tổng binh nhất định sẽ thỉnh chỉ xử tử Ngu Thanh, tỏ vẻ vụ nữ giả nam của Ngu Thanh là kế hoạch của thê tử đã mất để lừa gạt ông ta, ông ta không biết gì về chuyện này.
“Tuyệt đối không thể để cữu cữu áp giải tỷ tiến cung diện Thánh, một khi Nội Đình Tư nghiệm thân thì tỷ thật sự phải chết không thể nghi ngờ.” Sở Dao bắt buộc mình phải bình tĩnh lại, tự hỏi nếu mình đi cầu Tạ Tòng Diễm thì tỷ lệ thành công có bao nhiêu phần? Không hề nắm chắc, còn dễ dàng khiến cho Tạ Tòng Diễm sinh nghi.
Nàng hỏi: “Ngu Thanh, thật sự không có cách nào sao?”
Ngu Thanh do dự: “Thật ra cũng không phải, còn một người có thể cứu ta.”
Sở Dao vội hỏi: “Ai thế?”
“Khấu Lẫm. Cẩm Y Vệ phụ trách giám sát tất cả quan lại, chưởng quản lao ngục, chỉ cần trước khi Tạ Tòng Diễm áp giải ta tiến cung, Khấu Lẫm đến gặp Thánh Thượng bẩm báo chuyện ta tự mình nhập kinh có lẽ liên quan đến mưu phản, yêu cầu âm thầm điều tra đồng đảng, không nên kinh động tứ phương. Vậy là có thể bắt lấy ta ra khỏi tay Tạ Tòng Diễm mang về lao ngục của Cẩm Y Vệ, còn việc có thật sự mưu phản hay không thì sau đó cũng dựa theo báo cáo của Khấu Lẫm mà thôi.”
“Muội sẽ đi cầu Khấu đại nhân.”
Sở Dao xoay người đi liền, Ngu Thanh kêu nàng lại: “Nhưng Khấu Lẫm sẽ không ra tay tương trợ đâu, tối hôm qua Khấu Lẫm nhắc nhở ta đã là tận tình tận nghĩa. Hơn nữa cho dù Khấu Lẫm đồng ý thì cũng không còn kịp rồi.”
Từ Thần Cơ Doanh đi đến nha môn Cẩm Y Vệ, lại còn phải năn nỉ Khấu Lẫm đi thỉnh chỉ, thật sự là không kịp. Sở Dao dừng lại bước chân, theo thói quen mỗi khi sốt ruột lại véo lòng bàn tay, véo đến mức xanh tím một mảnh thì ánh mắt sáng ngời: “Có biện pháp, làm chứng vựng huyết của ca ca tái phát, muội sẽ đến trước mặt cữu cữu hôn mê, tạm thời đình chỉ bước chân của cữu cữu. Trong khi đó muội lấy thân phận ca ca về Cẩm Y Vệ cầu Khấu đại nhân.”
Ngu Thanh ngẩn người, mỉm cười: “Mưu ma chước quỷ của muội thật là càng ngày càng nhiều.”
“Ca? Còn sững sờ ở bên ngoài làm gì?” Nói đến mức này thì Sở Dao thật không biết ca ca làm thế nào vẫn còn có thể trốn ở bên ngoài, “Vào đây đi chứ.”
Sở Tiêu đã sớm muốn đi vào, nhưng không cách gì nhấc chân lên được.
Kế tiếp, Sở Dao liền nhìn thấy Sở Tiêu ngây ngốc tiến vô, ánh mắt dại ra.
“Muội phải ra ngoài.” Sở Dao không rảnh để ý tới tâm tình của ca ca, chỉ vào Tú Xuân đao nói với Ngu Thanh, “Tỷ tính toán thời gian cho ca ca một đao.”
“Tốt.” Ngu Thanh không nói hai lời, xoạch, rút thanh Tú Xuân đao đặt trên cổ Sở Tiêu.
Sở Dao sợ Ngu Thanh đã quen giết người không biết nặng nhẹ, đi ra cửa ngục vẫn còn dặn dò: “Cắt lòng bàn tay là được.”
“Đúng đúng, A Dao nói rất đúng.” Lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo kề ngay cổ, Sở Tiêu không dám động đậy một chút nào.
“Được.” Ngu Thanh thu đao.
Sở Tiêu thở phào nhẹ nhõm, mở tay trái đưa qua. Hắn vẫn còn có chút đần độn, vẫn chưa lấy lại được tinh thần khi biết Ngu Thanh là nữ nhân, càng miễn bàn đến vụ thổ lộ kỳ quái Ngu Thanh nói thích hắn.
Đôi mắt đảo loạn ngắm xung quanh phòng giam, Sở Tiêu nhịn không được hỏi: “Ngươi, ngươi thật sự là nữ nhân?”
Ngu Thanh cười: “Ngươi có muốn sờ thử không?”
“Không được không được.” Sở Tiêu liên tục lắc đầu, bình luận một cách vô ý thức, “Ngực của ngươi còn phẳng hơn ngực của ta, có gì đâu mà sờ.”
Xoạch, Tú Xuân đao lại kề vào cổ hắn.
Sở Tiêu quả thật muốn vả miệng mình mấy cái, nhưng hắn thật sự không có cách gì coi Ngu Thanh là nữ nhân. Tóm lại, trước mắt phải cứu tánh mạng của nàng mới là việc cấp bách: “Đã đến lúc rồi đó, ra tay đi, ngươi muốn chém chỗ nào thì cứ xuống tay.”
Ngu Thanh thản nhiên nói: “Đã chém rồi.”
“Chém?” Sở Tiêu không cảm giác được đau đớn, nhưng quả thực ngửi được một cỗ mùi máu tươi buồn nôn, sờ sờ cổ lại không thấy máu. Hắn đang thắc mắc thì Ngu Thanh mở ra lòng bàn tay của nàng đưa đến trước mặt hắn, một vết thương sâu hoắm đập vào mắt, máu tươi nhỏ giọt.
“Ngươi...” Bị kích thích mãnh liệt, Sở Tiêu còn chưa dứt lời liền cảm thấy trời đất quay cuồng hôn mê bất tỉnh.
Ngu Thanh đỡ lấy hắn chậm rãi đặt xuống đất, cong ngón tay nhẹ nhàng búng một cái trên chóp mũi hắn: “Đúng là đồ ngốc! Làm sao ta có thể nhẫn tâm chém ngươi?”