Edited by Bà Còm in Wattpad
“Tạ tướng quân?”
Trong doanh trướng, Binh Bộ Thị lang Viên Thiếu Nhung nói cả nửa ngày nhưng không nghe Tạ Tòng Diễm đáp lại một câu. Trong lòng hắn biết mình không thể mang Ngu Thanh đi, càng không muốn “lá mặt lá trái” với tên Tạ Diêm Vương mặt lạnh này, nhưng hắn cần lại đây làm bộ làm tịch cho Ngu Tổng binh thấy Viên gia có tâm nghĩ cách cứu viện nhi tử của ông ta.
Vốn dĩ Tạ Tòng Diễm còn đang khách sáo với hắn vài câu, nhưng từ lúc đi ra ngoài một chuyến thì sau khi trở về bèn cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cây nhang thơm cắm trong sa bàn. Viên Thiếu Nhung cũng không nóng nảy, an tĩnh ngồi uống trà chờ cây nhang kia cháy hết thì đi.
Nhưng khi cây nhang chỉ còn một đoạn bằng ngón cái, một phó tướng vội vàng đi vào, ghé tai Tạ Tòng Diễm bẩm báo vài câu. Nghe xong sắc mặt Tạ Tòng Diễm biến đổi thành lo lắng không yên, quăng lại một câu “Không tiễn” rồi bước nhanh rời doanh trướng. Thái độ này khiến Viên Thiếu Nhung vô cùng kinh ngạc, còn tưởng rằng Bắc Nguyên lại tấn công về phía Nam.
Tạ Tòng Diễm nhanh chóng đi đến chỗ ở của mình, nghe phó tướng phía sau giải thích: “Khi Sở tiểu thư rời khỏi nhà ngục thì trên mặt dàn dụa nước mắt, đi chưa được mấy bước liền hôn mê bất tỉnh. Thuộc hạ vào phòng giam Ngu Thiếu soái thông tri cho Sở công tử, Sở công tử bế tiểu thư tới lều trại của ngài, nói rằng sau khi Sở tiểu thư té lầu vẫn luôn mắc phải chứng này, chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.”
Tạ Tòng Diễm đi vào trong lều, nhìn thấy Sở Dao mặt không còn chút máu nằm trên giường bèn hỏi: “Sở Tiêu đâu rồi?”
“Sở công tử trở lại nha môn Cẩm Y Vệ, bảo rằng nếu không quay về thì sẽ bị Khấu Chỉ Huy Sứ giết chết, cầu ngài chăm sóc cho Sở tiểu thư trong chốc lát.” Phó tướng cẩn thận dò hỏi, “Có cần thuộc hạ đi mời Lưu đại phu lại đây không ạ?”
“Không cần.” Năm đó khi Sở Dao té gẫy chân còn bị thương đầu, nàng thường xuyên xảy ra tình trạng ngất xỉu và thích ngủ, Tạ Tòng Diễm biết vụ này. Nhưng Sở Dao không thường ra cửa, hôm nay là lần đầu tiên nàng ngất xỉu bên ngoài, “Lui ra đi.”
“Vâng ạ.”
Sau khi phó tướng rời đi, Tạ Tòng Diễm ngồi ở mép giường yên lặng ngắm Sở Dao vẫn nhắm chặt mắt. Cũng chỉ có khi nàng không biết thì hắn mới dám nhìn chăm chú vào nàng như vậy. Tạ Tòng Diễm vẫn không thể hiểu được vì sao hắn luôn luôn yếu đuối ở trước mặt Sở Dao như thế. Đến tột cùng, người hắn không dám đối mặt là Sở Dao hay là chính bản thân hắn?
Tạ Tòng Diễm lầm bầm lầu bầu: “Dao Dao, nàng nói có phải ta nên đổi một phương thức khác để đối xử với nàng hay không?”
Vốn định vuốt lại mấy sợi tóc rối trên trán Sở Dao, nhưng ngón tay Tạ Tòng Diễm sắp chạm vào gương mặt nàng liền rụt lại, cuối cùng chỉ tém lại góc chăn cho nàng.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Trên đường về nha môn Cẩm Y Vệ, “Sở Tiêu” suy nghĩ phải làm thế nào để khẩn cầu Khấu Lẫm cứu giúp, chuyện nàng ngất đi không phải là sự tình hiếm lạ, không giữ chân được Tạ Tòng Diễm quá lâu. Tạ Tòng Diễm cùng lắm chỉ chiếu cố nàng trong chốc lát, thấy nàng xác thật không xảy ra vấn đề gì khác liền sẽ rời đi áp giải Ngu Thanh tiến cung.
Sở Dao cũng không lo lắng Tạ Tòng Diễm làm chuyện gì không quy củ với thân thể của nàng, tuy hắn tuyệt đối không thể được coi là một chính nhân quân tử nhưng tâm tư và hành vi lại rất quái dị, làm người không thể nắm lấy.
“Sở Tiêu” liên tục thúc giục gia phó, rốt cuộc xe ngựa đã đến nha môn Cẩm Y Vệ. “Sở Tiêu” hỏi mấy Cẩm Y Vệ hành tung của Khấu Lẫm, sau khi xác định Khấu Lẫm đang ở phòng nghị sự liền cắm đầu chạy qua.
“Đại nhân, Sở Bách hộ ở bên ngoài cầu kiến.” Cẩm Y Vệ phụ trách thủ vệ phòng nghị sự đi vào bẩm báo.
“Nhìn bản quan rất rảnh rỗi phải không?” Trên bàn trước mặt Khấu Lẫm, hồ sơ, mật báo, công văn chồng chất như núi. Bởi vì bận rộn một thời gian với vụ Tam ty hội thẩm, công vụ đọng lại đã nhân lên gấp đôi.
Cẩm Y Vệ kia hiểu được, đang chuẩn bị ra ngoài từ chối “Sở Tiêu” thì lại nghe Khấu Lẫm phân phó: “Thôi được, cho hắn vào đi.”
“Vâng ạ.”
Sở Dao đi vào phòng nghị sự quen thuộc, sửa lại vị trí Tú Xuân đao bên hông, không nói một lời liền cong gối quỳ xuống.
Khấu Lẫm đang lật công văn, cũng không ngẩng đầu lên: “Bớt chút sức lực đi, hôm nay ngươi có quỳ chết ở chỗ này thì bản quan cũng sẽ không để ý tới vụ án của Ngu Thanh.”
“Đại nhân, Ngu Thiếu soái không thể bị áp giải tiến cung.” Trong phòng nghị sự không có người ngoài, “Sở Tiêu” nói thẳng không cố kỵ, “Nàng là nữ nhân, không thể để Nội Đình Tư soát người.”
Khấu Lẫm hơi giật mình, từ đống công văn ngẩng đầu lên: “Hả?”
“Sở Tiêu” đem việc này nói thẳng ra, nếu nàng không cho Khấu Lẫm biết thì sau đó toàn bộ Đại Lương đều sẽ biết: “Đại nhân, trước mắt chỉ có ngài mới có thể cứu nàng.” Nói xong từ trong tay áo lấy ra tấm lệnh bài mới vừa rồi Ngu Thanh đưa cho nàng, “Ngu Thiếu soái nói, ngài giúp nàng vượt qua một kiếp này, Ngu gia sẽ để tùy ngài ra giá.”
“Bản quan không phải tiền gì cùng sẽ thu.” Khấu Lẫm làm việc đều có nguyên tắc, “Bản quan cho phép ngươi tiến vào, chính vì muốn nói cho ngươi biết Ngu Thanh không được cứu trợ, hiện tại đã nói xong, ra ngoài đi.”
Sở Dao quỳ không động, hiện giờ đã cùng đường, nếu Khấu Lẫm không ra tay thì nàng cũng không biết còn có thể làm sao bây giờ.
“Bản quan kêu ngươi đi ra ngoài.” Khấu Lẫm bực bội trừng mắt liếc “Sở Tiêu” một cái, lại thấy một khuôn mặt gió thảm mưa sầu, trên mi còn vương nước mắt, không hề giống với kẻ sáng sớm bắn tên tranh đua cùng Viên Thiếu Cẩn.
“Sở Tiêu” ngửa đầu đón nhận ánh mắt của Khấu Lẫm: “Đại nhân, vậy xin ngài hãy đưa điều kiện, đến tột cùng phải làm thế nào ngài mới bằng lòng ra tay cứu giúp?”
Thật là thấy quỷ!
Bất luận Khấu Lẫm nhìn thế nào đều thấy biểu tình của “Sở Tiêu” bây giờ giống y như đúc với Sở Dao khi ở Gấm lâu cầu hắn, thậm chí hắn còn hoài nghi Sở Tiêu trước mặt này chắc hẳn phải là Sở Dao giả trang? Nhưng Sở Dao là người què, giả trang không được.
Đau đầu đau đầu, Khấu Lẫm cứ nghĩ tới đôi huynh muội này là đầu liền đau, vừa bóp huyệt Thái Dương vừa nói: “Bản quan không muốn đưa ra điều kiện, như vậy đi, bản quan cho ngươi ba cơ hội để ngươi nói ra ba lý do, chỉ cần một lý do thuyết phục được bản quan thì bản quan liền đi cứu người.”
Sở Dao biết Khấu Lẫm nói như vậy chính là cho nàng một con đường để thương lượng, trong lòng vui vẻ: “Lúc trước ngài muốn nhúng tay vào vụ án của thuộc hạ nhưng Tạ Tướng quân lại đến trước mặt Thánh thượng thỉnh chỉ, hại ngài bị mất thể diện. Hôm nay ngài cũng đi ngăn lại Tạ Tướng quân, xem như báo thù.”
Không đề cập tới còn đỡ, Khấu Lẫm bực bội nói: “Thù này bản quan đã báo!” Hơn nữa còn bị lỗ nặng, mất đi một rương đồ trang sức vàng!
“Sở Tiêu” nhỏ giọng: “Thuộc hạ trở về kêu muội muội đem rương trang sức kia đến cho ngài.”
“Cho ta? Vốn dĩ chính là đồ của bản quan!” Khấu Lẫm tức giận bất bình liếc “Sở Tiêu” một cái, “Cơ hội thứ nhất mất rồi, nói lý do thứ hai.”
“Lý do thứ hai... Đại nhân, Ngu gia ở Phúc Kiến ngăn chặn giặc Oa, bảo đảm một thế hệ được an ổn nơi vùng duyên hải. Nếu Ngu Thiếu soái bị xử tử, quân mất lòng dân, vùng duyên hải nhất định xảy ra đại loạn...” Sở Dao dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, “Thuộc hạ từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, chưa từng trải qua loạn thế, đại nhân đã từng trải qua, đã biết được có bao nhiêu bá tánh vô tội “thê ly tử tán”, cửa nát nhà tan...”
Khấu Lẫm hơi rũ mắt, không biết đang nghĩ cái gì. Đúng lúc Sở Dao cho rằng có lẽ mình đã làm hắn cảm động, Khấu Lẫm cười lạnh: “Đâu có liên quan gì đến bản quan? Ngươi chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng.”
“Sở Tiêu” thật sự không biết nói gì, căng da đầu: “Thuộc hạ sở dĩ đưa ra lý do thứ hai, chính là muốn nói đến lý do thứ ba.”
“Là gì?”
“Ngài là một người tốt.”
“Ngươi... nói cái gì?” Khấu Lẫm ngẩn ngơ, chỉ vào chính mình, “Ngươi nói bản quan là người tốt?”
“Sở Tiêu” cúi đầu, trên mặt chất đầy xấu hổ, nàng cũng thấy lý do này quả thực quá gượng ép, nhưng nàng thật sự không biết nói gì khác, chỉ có thể dựa theo sự hiểu biết của nàng gần đây về Khấu Lẫm để đưa ra quyết định -- cần phải khen hắn, liều mạng khen hắn.
“Vâng, mọi người đều nói đại nhân là kẻ gian nịnh tham lam, nhưng ở trong mắt thuộc hạ, đại nhân là người tốt có tâm địa thiện lương. Bởi vì một tiếng kêu cứu của... muội muội mà ngài liền ra tay cứu giúp, đã mở miệng khích lệ tinh thần thuộc hạ khi thuộc hạ bị hàm oan bỏ tù ý chí sa sút, còn không ngủ không nghỉ rửa oan cho thuộc hạ...”
“Bốp!”
“Sở Tiêu” còn chưa nói dứt lời, đột nhiên bị tập hồ sơ quăng trúng ngay trán. Nàng xoa cái trán nóng rát, ngẩn ngơ nhìn Khấu Lẫm nổi trận lôi đình: “Cút! Cút ngay cho bản quan!”
Chờ Sở Dao lấy lại tinh thần, không khí giết chóc lạnh lẽo lan tỏa khắp phòng nghị sự, bức nàng run rẩy cả người.
“Sở Bách hộ, mời.” Đoạn Tiểu Giang ẩn mình trong chỗ tối kịp thời xông ra, kéo “Sở Tiêu” từ dưới đất đứng dậy, nói nhỏ: “Ngươi mà nói thêm gì nữa thì cho dù Ngu Thiếu soái có bất tử cũng sẽ chết.”
“Sở Tiêu” kinh hồn không thôi đi theo Đoạn Tiểu Giang ra khỏi phòng nghị sự: “Đoạn Tổng kỳ, đến tột cùng ta nói sai gì thế?”
Đoạn Tiểu Giang vỗ vai “Sở Tiêu” giải thích: “Ngươi nói đại nhân là ‘Người tốt’, đây là điều đại nhân kiêng kị nhất, sau này nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng nhắc lại.”
“Sở Tiêu” cau mày: “Chẳng lẽ ‘Người tốt’ không phải là một câu khen ngợi hay sao?”
“Đối với đại nhân mà nói, thật sự không phải.”
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Trong phòng nghị sự, Khấu Lẫm một chân đá lật bàn làm việc, công văn lả tả bay đầy đất.
Hắn thật sự kiêng kỵ nhất câu “Người tốt” này.
Lúc nhỏ vì sao hắn thất lạc với tỷ tỷ? Chính vì khi đang chơi đùa ngoài cửa nhà thì gặp một ông lão bước đi khập khiễng năn nỉ hắn hỗ trợ nâng đỡ vài bước. Hắn liền đỡ ông lão kia đi qua hai ngõ nhỏ, sau đó bị một bao tải chụp lên đầu bán đi Dương Châu.
Sau khi bị bắt tòng quân, hắn từ một hỏa đầu quân phụ trách tạp dịch, nhờ vào khả năng phán đoán kinh người mà được gia nhập vào đội thám báo. Có một lần, bọn họ một hàng năm người đi điều tra hướng di chuyển của quân địch, gặp được một thương đội Tây Vực giàu có. Bốn người kia nảy sinh kế hoạch xấu xa, muốn cướp bóc thương đội vu hãm cho Bắc Nguyên, Khấu Lẫm ra tay ngăn lại, áp giải bốn người trở về giao cho thượng cấp. Thượng cấp mắng hắn ngu xuẩn đần độn, đánh cho hắn một trận thừa sống thiếu chết, treo hắn dưới ánh mặt trời phơi mấy ngày để trừng phạt. Tiếp đó thì hắn bị thượng quan ghét bỏ, đồng đội xa lánh, Khấu Lẫm ở trong quân biết được tình người ấm lạnh.
Chín năm trước, lần đầu tiên triều đình mở khoa khảo võ cử, Khấu Lẫm biết nếu cứ ở trong quân thì không thể có ngày ngẩng đầu, bèn quyết định vào triều giành chức quan võ. Thế mà hắn sống yên ổn không được vài ngày thì lại ra tay cứu Tống Yên Hàn, là một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của hắn.
Hắn luôn ghi nhớ đạo lý tỷ tỷ đã dạy hắn -- làm người xử thế phải luôn không thẹn với lương tri.
Nhưng kết quả thì sao?
Thế đạo này căn bản chẳng hề có lương tri, nếu không muốn bị người coi là thịt cá thì chỉ có thể cầm lấy dao mổ.
Cho nên, lúc hắn lãnh Thánh chỉ cầm Tú Xuân đao đi diệt môn hết nhà này đến nhà khác, từ trong ánh mắt hoảng sợ bất lực của bọn họ hắn có được cảm giác cực kỳ thỏa mãn. Hóa ra đều không phải là vận mệnh bất công với hắn, chỉ vì lúc trước hắn đã quá khắt khe với chính bản thân mà thôi.
“Người không vì mình, trời tru đất diệt”, đây là chân lý.
Người tốt?
Hừ!
Khấu Lẫm ngồi ở bậc thang, vuốt ve nhẫn ban chỉ vàng trên ngón tay, nhìn Đoạn Tiểu Giang và Lục Thiên Cơ đi vào, từ từ nhếch lên khóe môi: “Sở Tiêu nói bản quan là người tốt, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Nhìn bộ dáng thâm trầm của đại nhân nhà mình, Lục Thiên Cơ có chút khiếp sợ, đang chuẩn bị lên tiếng thì Đoạn Tiểu Giang tiến lên chắp tay: “Đại nhân, Sở Bách hộ đi rồi.”
Khấu Lẫm cười to một trận: “Đi rồi?”
Đoạn Tiểu Giang cẩn thận quan sát biểu tình Khấu Lẫm: “Đúng vậy, Sở Bách hộ khóc lóc nói đã nhìn lầm ngài, người tốt chó má gì chứ, rõ ràng là một cẩu tặc. Vì thế hắn đi tìm người khác hỗ trợ.”
Khấu Lẫm từ bậc thang đứng lên: “Trước mắt ngoại trừ bản quan, còn có ai đủ bản lĩnh để cứu Ngu Thanh?”
Đoạn Tiểu Giang nhún vai: “Vậy thì thuộc hạ không biết, rốt cuộc đại nhân cũng không phải là người tốt, đâu cần lo lắng chết sống của bọn họ. Ngu gia quân cho dù có bị nhiễu loạn, giặc Oa tấn công giết chết mọi người cũng không phải thân nhân của ngài, cướp đoạt cũng không phải của cải nhà ngài, tỷ tỷ nhà ta nếu còn sống cũng không phải đang ở Phúc Kiến...”
“Ngươi...” Khấu Lẫm chỉ vào Đoạn Tiểu Giang muốn nói lại thôi, bạnh mặt, gân xanh trên thái dương đều nổi lên. Đột nhiên hắn tông cửa xông ra.
“Đại nhân!”
Lục Thiên Cơ vội vàng đuổi theo, Đoạn Tiểu Giang lau mồ hôi lạnh trên trán rồi mới chạy theo.
Khấu Lẫm bước nhanh ra khỏi nha môn, nhập vào phố xá. Đầu phố có mấy tiểu hài tử đang chơi đùa, Khấu Lẫm nhìn quanh mọi nơi một hồi, sau đó đi qua cướp lấy xâu hồ lô ngào đường trong tay tiểu hài tử ném xuống đất dùng sức dẫm đạp.
Mấy tiểu hài tử bị dọa òa lên khóc lớn, cũng đâu biết thân phận của hắn nên chỉ vào hắn la to: “Người xấu! Người xấu!”
Khấu Lẫm cười ha hả: “Hai ngươi nghe thấy chưa, hài tử sẽ không nói dối, bản quan chính là người xấu.”
Lục Thiên Cơ và Đoạn Tiểu Giang vội chắp tay: “Đúng đúng đúng, đại nhân ngài là cẩu tặc đệ nhất của Cẩm Y Vệ!”
Khấu Lẫm cảm thấy mỹ mãn, trong tiếng khóc nháo của hài tử tức tốc quay trở về, giọng điệu nghiêm túc: “Tiểu Giang, ngươi theo bản quan tiến cung diện Thánh. Thiên Cơ, ngươi và Từ Công Danh dẫn theo nhân thủ lấp kín con đường từ Thần Cơ Doanh vào thành. Nếu Tạ Tòng Diễm dám cố gắng công kích, cứ việc đánh với hắn, xảy ra chuyện gì bản quan chịu trách nhiệm toàn bộ!”