Nhiều ngày sau đó, tại phòng chụp ảnh.
Thiên Băng đang đứng nắn vai mình thì Thiên Dịch áp cốc cafe đen vào má cô mỉm cười nói
cafe của chị
Cô nhận lấy cốc cafe rồi bật cười
Tiểu Dịch, bây giờ không có việc gì ở đây nữa, em có thể làm việc riêng của mình
Cậu hỏi:
làm gì?
đứng đây xem chị chụp ảnh không chán sao?Thỉnh thoảng em cũng nên đi dạo xung quanh hay làm điều mình muốn đi
Cô nói, cậu bật cười nhẹ
Đến đây là điều em muốn làm rồi, còn đi đâu nữa sao?
Cô nheo mày
Tiểu Dịch, ngoài việc này em không có ý định gì khác sao?
Cậu lắc đầu nhẹ
Không có
( Vốn dĩ mục đích đến đây là vì chị, còn ý định nào nữa?)
Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi nói
Vậy thì đi cùng chị, chị đưa em đi gặp nhà sản xuất dự án phim sắp chiếu, ông ấy sẽ cho em một vai diễn
Cậu nheo mày
không cần đâu, em chỉ muốn ở cùng chị
Cô ngạc nhiên rồi thở dài, ánh mắt nghiêm túc
Tiểu Dịch, em không thể trưởng thành một chút hơn sao? Thay vì ở cạnh chị suốt ngày, sao không đến nhiều nơi thư giản chút đi
Cậu lại nói
Thế chị có đi cùng em không?
Cô nheo trán mình
Không được, chị còn bận rất nhiều việc
Rồi cậu tiếp lời
Chị không thấy em phiền chứ?
Cô ngạc nhiên rồi nhéo tay cậu, bật cười nhẹ
Sao lại phiền, có một trợ lý sai vặt mua cafe như em mà không tốn một xu thì thỏa mãn quá rồi còn gì
Cậu nghiêng đầu nhẹ mỉm cười ấm áp:
Thế em làm trợ lí cho chị cả đời nhé
Cô nheo trán nghoảnh mặt lại, nắn trán mình vì mệt mỏi rồi nói
Tiểu Dịch, chị có chút mệt nên em đừng đùa nữa
Cậu lo lắng hỏi
Chị không khỏe à?
Cô quay mặt lại nhìn cậu lắc nhẹ đầu
Thì có hơi chóng mặt, chắc là đêm qua thức khuya nên hơi đau đầu
Rồi cậu nheo mày lo lắng
thế thì đi cùng em lên phòng trống nghỉ ngơi, sắc mặt chị bây giờ không tốt lắm
Cô giơ tay mỉm cười
không cần đâu, chị ổn mà, chỉ là...không thể quên được chuyện của ông nội, rất nhiều công việc phải làm khiến chị rất mệt mỏi, nhưng cũng may là...có em và Phàm ca ở đây
Cậu nheo mày nhìn sắc mặt cô thật xanh xao, nhưng nét mặt cô vẫn đang cố gượng cười, vì trước giờ cô chưa bao giờ để bất kì ai lo lắng cho mình, một mình bản thân gánh chịu tất cả. Cậu tiến lại, nét mặt khó chịu nắm chặt hai cổ tay cô bất ngờ khiến cô ngạc nhiên nhìn.Cậu nói
giờ thì chị ngoan ngoãn nghe lời em, lên phòng nghỉ ngơi đi, còn công việc cứ để sau vậy
Cô vẫn lắc đầu, cố tỏ ra gương mặt bình thường, mặt đã bắt đầu đo đỏ vì sốt
Em làm gì vậy? Chị đã nói chị vẫn ổn mà
Ngay lúc này, cậu vẫn giữ chặt hai cổ tay cô, tiến mặt lại áp trán mình vào trán cô cảm nhận, nói khẽ
chị sốt rồi, còn dám nói là ổn sao?
Cô vẫn mỉm cười, gắng gượng nói
Tiểu Dịch, chị chỉ là...cảm thấy hơi đau đầu thôi, không có sốt
Cậu liền dẫn tay cô đi, ra vẻ nghiêm nghị nói
chị mà còn nói là ổn, thì em đưa chị đến bệnh viện đó
Rồi cậu đưa cô vào một phòng trống, để cô đến ngồi một chiếc ghế sofa nghỉ ngơi.Thiên Dịch ngồi xuống nói
chị ngồi đây, em ra ngoài mua thuốc, vì với hình dáng này của chị nên em không thể đưa chị đến bệnh viện được, như thế mọi người sẽ thấy mất
Rồi cậu đứng dậy, nghoảnh lưng đi ra cửa mất, cô thở dài rồi kề đầu lên cạnh ghế sofa lẩm bẩm:
Từ bao giờ mình lại trở nên yếu kém như vậy? Ngay cả bản thân cũng phải để Tiểu Dịch chăm sóc ngược lại
Một lát sau, cậu bước vào phòng, đi lại cạnh ghế cô đang nằm ngủ, mặt cô nóng hỏi và đỏ bừng, đôi mắt nhắm lịm và khó thở.
Cậu nhẹ nhàng đặt tay mình lên trán cô, lo lắng lẩm bẩm:
Cô ấy sốt cao hơn rồi, mình lại không thể đưa cô ấy đến bệnh viện,nhưng cũng không thể để Băng Băng nằm ở phòng này được
Rồi cậu đỡ người cô lên bế đi ra dãy hành lang khiến mọi người ngó nhìn, một đám nữ nhân tò mò lên tiếng hỏi:
anh Thiên Dịch, Băng tỷ bị làm sao vậy? Sao phải để anh bế lên thế kia?
Cậu trả lời lạnh nhạt,tay vẫn bế cô đi xuống bậc thang
Bị sốt, chị ấy không thể ở lại đây được, tôi đưa chị ấy về nhà
Mấy cô gái nghe xong cười khúc khích bàn tán với nhau:
ôi trời, chẳng phải trước giờ rất bình thường sao? Sao bây giờ lại bị bệnh chứ?
phải đó, mặt chị ta lúc nào cũng đắc ý vì không muốn ai thấy sự yếu đuối của mình, cuối cùng bây giờ lại nhờ cả em trai mình bế về thế kia, thật là thảm hại mà
Cậu vừa bế cô vừa nghe những lời nói đó, cậu có thể hiểu được cô đã phải cố gượng cười và chịu đựng trước mọi khó khăn, nhưng thật ra cô thật sự đang cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi đến mức vì phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Mệt mỏi vì phải giả thân thiện trước mặt mọi người, mệt mỏi vì phải nghe rất nhiều lời bàn tán về mình dù đúng hay sai.
Cậu đỡ cô vào xe rồi thắc dây an toàn cho cô. Rồi cô mở nhẹ mắt, đôi mắt mệt mỏi nhìn cậu hỏi:
tiểu Dịch, chị đang ở phòng nghỉ ngơi mà, sao bây giờ lại ngồi trên xe thế này?
Cậu bật cười vuốt nhẹ lọn tóc mái cô, nói khẽ:
chị yên tâm, bây giờ em sẽ đưa chị về nhà chăm sóc
Cô khó thở, mặt bắt đầu đỏ bừng nóng ran mỉm cười bất lực nói
lại phải nhờ vả em rồi
không, đây là điều anh nên làm
Cậu trầm giọng nhẹ nhàng nói, cô ngạc nhiên nghĩ
(Tiểu Dịch vừa nói gì vậy? Hay cơn sốt làm mình nghe nhầm chăng?)
Rồi cô nhắm mắt lại, mồ hôi chảy dọc từ trán xuống.
Một lúc sau, Thiên Dịch bế cô vào Ấn Gia.Nhẹ nhàng mở cửa phòng mình và đặt cô lên giường của cậu vì như thế sẽ tiện chăm sóc cô hơn.
Rồi cậu đắp chiếc khăn ấm lên trán cô, lau thật nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của cô đang nóng bừng ấy.
Cô mở mắt, nhìn xung quanh căn phòng lạ lẫm bật hỏi:
đây không phải phòng chị
Cậu mỉm cười
tất nhiên vì đây là phòng em
Cô nhìn cậu, ánh mắt long lanh chứa đầy sự mệt mỏi ấy lại lên tiếng
tiểu Dịch, em không cần phải để chị ở giường em đâu, chị sẽ về phòng mình
Cô cố ngồi dậy thì cậu ngăn lại nói
không được, chị cứ ở lại đây.Em sẽ chăm sóc chị
Cô lắc nhẹ đầu
chị không thể nhờ em chăm sóc được, chị cũng có thể tự chăm sóc bản thân mình
Cậu nhíu mày khó chịu vì sự cứng rắn của cô nói
đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, chị tưởng làm như thế thì sẽ không có ai thấy chị yếu đuối sao?
Cô bật ngạc nhiên, nghiêng nhẹ đầu hỏi
Tiểu Dịch, chị vốn rất mạnh mẽ, sao lại cần phải giả vờ tỏ ra mình không yếu đuối chứ?
Cậu nheo trán khó chịu
Đừng nói nữa, chị có thể tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác, còn trước mặt em thì cứ sống theo bản thân mình.Thời gian trước là chị chăm sóc em,còn bây giờ hãy để mọi thứ còn lại cho em, em sẽ chăm sóc chị thật tốt
Nghe những lời đó, lòng cô bật ấm áp hẳn, rồi bật cười nhẹ
Em có lòng như vậy? Chị có thể từ chối được sao?
Rồi cô nằm xuống nhìn cậu nói khẽ:
Tiểu Dịch, vậy phiền em rồi
Cậu mỉm cười
vâng, chị muốn ăn gì? Em làm cho
cháo yến mạch, đã lâu rồi chị không ăn nó
Cô nói, cậu gật đầu mỉm cười
được rồi, thế thì chờ em một lát
Cậu đứng dậy ra ngoài mất, cô thở dài yên lòng sờ nhẹ chiếc khăn ấm trên trán mình lẩm bẩm
lẽ nào đây là cảm giác được người khác chăm sóc sao?
Tối hôm đấy, Dực Phàm trở về nhà thì đã thấy Thiên Dịch lấp ló trong bếp nấu cháo. Anh ngạc nhiên hỏi
Dịch, em nấu cháo cho ai vậy?
Thiên Dịch chỉ mang bát cháo lướt qua anh rồi nói
em tự nấu cho mình thôi
Rồi cậu bước chân đi lên lầu thì anh lại hỏi
Dịch, thế Băng Băng đâu? Sao không thấy ở nhà?
Thiên Dịch quay lại nói
Nhị tỷ đang trên phòng mình, mà chị ấy có bảo...đêm nay đừng ai đến làm phiền chị ấy, với lại chị ấy cũng không xuống ăn cơm đâu
Nói xong cậu đi lên lầu mất, Dực Phàm nheo mày khó hiểu
Tại phòng Thiên Dịch, cậu mở cửa bước vào trong, đi đến chiếc giường của mình, đặt nhẹ tô cháo nóng vừa tự tay mình làm khẽ gọi cô dậy
nhị tỷ, em mang cháo lên rồi
Cô mở mắt rồi cậu đỡ cô ngồi dậy, cô nhìn tô cháo nóng trên bàn thì cậu nói
hay...để em đút chị ăn nhé
Cô lắc đầu
không đâu, sao chị có thể để em đút chị ăn chứ
Rồi cô cầm lấy tô cháo, thổi một cách không có sức lực, cậu nheo mày lấy tô cháo lại nói
để em thổi cho, chị đúng là ngang bướng
Rồi cậu thổi nhẹ thìa cháo vừa vớt lên, giơ đến miệng cô, mặt có hơi ngại ngùng nói
nào, há miệng ra
Cô nhìn cậu vài giây, lần đầu tiên cô phải nhờ vả chính em trai chăm sóc cho mình nên có hơi bỡ ngỡ, rồi nhìn khuôn mặt ngại ngùng của cậu đang nhìn mình có chút buồn cười.
Cậu gượng nói, tay có vẫn cầm thìa cháo giơ đến gần miệng cô nói
nhanh lên, em sắp mỏi tay chết rồi
Nghe thế cô cũng há miệng ra ngậm lấy thìa cháo đó, mỉm cười nói
ngon lắm a
Cậu lại vớt thêm một thìa rồi giơ đến nói
vậy thì ăn nhanh lên
Cô bật cười nói
em đúng là đủ khả năng chăm sóc người khác rồi, Tiểu Dịch của chị chắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông tốt
Cậu ngạc nhiên trước lời khen đó, rồi mỉm cười thật ấm áp, nói ngập ngừng
vậy...em có thể...
Cô nhìn cậu, lắng nghe câu nói đó, cô hỏi lại
Em có thể gì?
Cậu khựng lại lắc nhẹ đầu
à không, em chỉ nói em có thể chăm sóc chị hết đêm nay
Phía bên ngoài cửa, Dực Phàm đứng bên ngoài lắng nghe bên trong phòng Thiên Dịch, anh nheo mày rồi bước đi, ánh mắt hiện lên sự tức giận
(Cuối cùng thì nó cũng đúng như mình nghĩ, Dịch lại giành quyền chăm sóc Băng Băng mà không nói cho mình biết, cứ như muốn chiếm hữu một mình vậy)
Anh đi mất, trở lại phòng mình.Lại mở ra xem các tập tài liệu đã nghiên cứu về loại thuốc bí ẩn bấy lâu rồi lẩm bẩm
chưa đến lúc, trước mắt mình phải lo quan tâm đến chuyện này hơn, sau khi loại thuốc này hoàn tất, thì mình sẽ tính đến chuyện Băng Băng sau