Tam phu nhân dường như đã quên hết mọi thứ chung quanh, bà ta cảm thấy bất công thay, đau khổ thay cho đại thiếu gia: “Vì sao? Vì sao ngay đến cả niềm hạnh phúc duy nhất hiện tại của cậu ấy mà cũng bị cướp đoạt?”. Bà ta nhìn nhị lão gia, tròng mắt đỏ lừ, “Là ông, nhất định là ông! Ông sai người làm đúng không?”.
Tam phu nhân lao tới trước mặt nhị lão gia, giơ tay lên muốn đánh, may mà có người giữ lại, nếu không hai người đã làm tình thế nhốn nháo thêm rồi.
Nhị lão gia rốt cuộc cũng không nhịn được nữa: “Điên, cô rõ ràng là bị điên”.
Tam phu nhân kích động đến mức này quả thực không hề có lợi gì, mà chỉ càng khiến người ta cho rằng giữa bà ta và Hạ Huyền Lẫm có gian tình.
Lão vương gia nhìn chằm chằm tam phu nhân nói những lời khó nghe trước mặt bao nhiêu người, lúc này bà ta lại nghiễm nhiên bảo vệ đứa cháu từng có “mờ ám” với mình, nhất thời lão vương gia lại thở hổn hển.
Ông nhìn đám con cháu của mình đang diễn hài kịch, thấy Hạ Giáng Tư xông lên muốn bảo vệ mẹ mình nhưng lại bị bà ta hất ra. Bộ mặt thật của tất cả mọi người dường như đang bị lật tẩy sạch sẽ.
Sức chịu đựng của phụ nữ rất lớn, hơn nữa tuổi tác lại nhỏ hơn lão vương gia hai giáp, thế nên hai vị An Nhân vẫn ngồi yên vị bên cạnh lão vương gia, khuyên ông không suy nghĩ về việc này nữa. Lão vương gia bị dằn vặt đến mức này, gần như chỉ còn lại nửa cái mạng.
Thế nhưng lão vương gia lúc này đã quyết tâm làm đến cùng. Con cháu mình là người thế nào, ai đang bịa đặt, ai đang âm thầm tính kế, hay tất cả bọn họ đều đang lừa gạt ông? Ai đang tính kế hãm hãi cả nhà họ Hạ?
Ông nhất định phải biết.
Nhà họ Hạ đêm nay đã không còn là đại gia đình êm ấm như trước kia nữa rồi. Chẳng những không phải, mà hơn thế nữa còn hoàn toàn dập tắt sự tin tưởng trong lòng lão vương gia. Tất cả đám người này đều sẽ bị phanh phui toàn bộ.
Tiếng cười vừa lạnh lùng, vừa thất vọng của lão vương gia vang lên.
“Được, mau đi làm giám định huyết thống, ta muốn xem cho rõ ràng!”, lão vương gia nín nhịn rất lâu đến khi đủ sức lực mới thốt ra câu này, lời nói chắc như đinh đóng cột.
Ông chống tay muốn đứng dậy nhưng bất lực, song vẫn dặn dò người hầu thân tín của mình rõ ràng từng tiếng: “Tất cả mọi người đều phải ở đây cho đến khi có kết quả, không ai được rời đi”.
Không ai dám lên tiếng phản bác, chỉ có nhị lão gia tiếp tục ra lệnh cho người hầu: “Anh mau gọi điện tới bệnh viện thành phố bảo họ tới đây lấy mẫu máu về xét nghiệm AND. Không được chậm trễ”.
“Chờ đã.” Lão vương gia gọi người hầu đang định đi lại, “Cục Công an có thể làm được việc này đúng không? Gọi điện tới chỗ Cục trưởng bảo ông ta dẫn người tới, còn nữa, gọi cả thư ký Gỉa đến đây”. Lão vương gia nhìn tam phu nhân và nhị lão gia, “Như thế công bằng với tất cả mọi người”.
Lúc này, lão vương gia cũng không muốn nghe theo sự sắp xếp của nhị lão gia. Hai người kia hẳn là thân tín của ông, hơn nữa, có họ chứng kiến toàn bộ quá trình thì độ tin cậy càng cao.
Tam phu nhân và nhị lão gia cùng gật đầu.
Một lúc sau, Cục trưởng dẫn người tới kiểm nghiệm. Nhị lão gia hùng hổ xắn ống tay áo lên để họ lấy máu, Hạ Giáng Tư vẫn ngồi thẩn thờ dưới đất, sắc mặt vô cảm, để mặc cho người ta lấy máu.
Từ Nam Phương lặng thinh nhìn trò khôi hài của đám người nhà họ Hạ. Kỳ thực cô đã sớm biết, cuộc đấu này, kẻ thua là tam phu nhân và đại thiếu gia. Đúng như tam phu nhân nói, nhị lão gia hành sự cẩn thận, làm sao lại không phòng tam phu nhân cho được? Từ Nam Phương không ngờ Hạ Giáng Tư là con của nhị lão gia nhưng lúc này tam phu nhân nói chắc chắn là sự thật, chỉ có điều, nhị lão gia hẳn là đã có sắp đặt?
Nhịn bộ dạng đã định liệu trước của ông ta, Từ Nam Phương dám chắc, lần xét nghiệm này không có vấn đề. Vậy thì tam phu nhân và đại thiếu gia phải làm sao đây? Cho dù tam phu nhân nhận tất cả tội danh, thậm chí chứng minh được nhị lão gia nói dối, nhưng sự bảo vệ của bà ta đối với Hạ Huyền Lẫm hiện rõ như ban ngày, nhị lão gia sao có thể dễ dàng tha thứ?
Từ Nam Phương nhìn Thượng Quân Trừng. Anh cũng đang lạnh lùng theo dõi toàn bộ sự việc, cũng giống cô, giống Diệp Phi Vũ – đều là quần chúng đứng xem. Trong mắt anh không giấu được sự trào phóng và khó hiểu. Thế giới này, không phải thế giới của anh.
Thượng Quân Trừng muốn bỏ đi nhưng lại bị chặn lại. Anh ngán ngẩm đứng im một góc, ngoài ba vợ chồng lão vương gia, tất cả những người khác đều kính cẩn đứng hai bên, chỉ mình Thượng Quân Trừng thản nhiên xem đám người này đấu đá lẫn nhau.
Hiện giờ bọn họ cũng chẳng ai buồn để ý tới anh, tất cả còn đang nóng lòng chờ Cục trưởng và thư ký Gỉa mang kết quả xét nghiệm tới. Họ đếm từng giây từng phút, từ nửa đêm đến rạng sáng, đầu óc ai nấy cũng đều đã mệt mỏi nhưng không ai buồn ngủ.
Rốt cuộc tin tức cũng truyền tới, lão bộc mang điện thoại tới, ấn nút loa ngoài, mọi người đều nín thở lắng nghe, rất sợ mình để nghe rớt mất một từ thì sẽ tiếc nuôi cả đời.
Đầu dây bên kia nói: “Hai người có AND tương thích đến 99%. Khả năng là trực hệ đến hơn chín phần”.
Ông ta nói, khả năng là trực hệ lên đến hơn chín phần!
Nghe thấy câu nói này, ngay cả Từ Nam Phương cũng phải bần thần hồi lâu mới khó tin ngẩng đầu lên. Cô suy nghĩ về câu nói kia, Hạ Giáng Tư và nhị lão gia có khả năng lớn là cha con!? Nhưng, sao có thể?
Nhị lão gia đang thất thần nhìn điện thoại, một lúc sau mới lao tới định cướp điện thoại trong tay lão bộc: “Không thể nào! Không thể nào! Nhất định là âm mưu!”. Ông ta dừng lại, quay đầu về phía tam phu nhân đang đắc chí cười, “Nhất định là cô, cô mua chuộc họ, để họ tạo chứng cứ giả. Hạ Giáng Tư không thể là con tôi”.
Tam phu nhân đắc ý nhìn nhị lão gia, thỏa mãn vì ông ta cũng có ngày hôm nay: “Sao không thể được chứ! Sự thật là như vậy, Giáng Tư là do tôi đẻ ra, nó là con ai đương nhiên tôi rõ nhất. Giáng Tư ở trong bụng tôi những mười một tháng mới chịu ra, còn không phải nghiệt chủng của ông ư? Ha ha… ông cẩn thận đến mấy cũng có sơ suất, ông tính trăm mưu nghìn kế cũng không thể ngờ được cơ hội lại bị phá hủy trong tay con trai mình phải không!”.
Hai tiếng “con trai” khiến hai giọt nước trong mắt Hạ Giáng Tư rơi xuống. Cậu ta đứng bật dậy, vớ lấy chiếc bình hoa bằng gốm bên cạnh ném về phía tam phu nhân: “Đủ rồi! Các ngươi coi tôi là cái gì? Các người không xứng làm bố mẹ! Không xứng làm mẹ tôi! Tôi hận các người, hận cái nhà này! Tôi không bao giờ về đây nữa”.
Hạ Giáng Tư còn chờ ở đây đến bây giờ là vì muốn biết kết quả, cậu ta hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, vừa hy vọng mẹ mình không bị người ta đánh bại, vừa hy vọng những lời mẹ mình nói là dối trái. Cậu ta cứ chờ đợi trong tâm trạng mâu thuẫn, cuối cùng lại nhận được một kết quả đáng sợ như vậy, cái kết quả này khiến cậu ta vô cùng tuyệt vọng. Bất kể cha mình là ai, đối với Hạ Giáng Tư mà nói đều không quan trọng, bởi vì tam phu nhân vẫn cứ là mẹ cậu ta, nhưng thái độ của bà ta khiến trái tim Giáng Tư băng giá.
Từ Nam Phương gọi Hạ Giáng Tư lại, nhưng cậu ta lúc này chẳng khác nào nước lũ tràn đêm, quyết tâm bỏ đi không ai có thể ngăn cản.
Trông thấy Hạ Giáng Tư liều mình xông ra ngoài, trong mắt tam phu nhân thoáng hiện lên một tia cô đơn, nhưng cái cô đơn đó rất nhanh tan biến bởi nỗi hận thù kéo dài và niềm vui thắng lợi.
Từ Nam Phương nhìn hai mẹ con họ, nhìn bóng dáng Hạ Giáng Tư rốt cuộc biến mất không quay đầu lại, lòng cô không khỏi đau xót. Có lẽ chưa hẳn là tam phu nhân không quan tâm Hạ Giáng Tư, dù sao đó cũng là con trai bà ta, là máu mủ cua bà ta, hổ dữ không ăn thịt con, thế nên khi sinh Hạ Giáng Tư ra, bao nhiêu năm trời bà ta cũng không lợi dụng đến thân phận của cậu ta để vạch trần nhị lão gia. Ngày hôm nay nếu không phải bị nhị lão gia bức đến đường cùng thì bà ta cũng sẽ không phanh phui chuyện này.
Vậy thì, rốt cuộc Hạ Giáng Tư có phải con trai nhị lão gia hay không? Từ Nam Phương bỗng nhiên mờ mịt, nếu phải, nhị lão gia nhất định đã sai người động tay động chân, kết qủa ADN sẽ không như thế này, bằng không, ông ta sẽ chẳng khiếp sợ đến vậy.
Thế nhưng, Từ Nam Phương thấy tam phu nhân không phải là người có thể định liệu trước được sự việc mà phá hỏng âm mưu của nhị lão gia. Vậy rốt cuộc là vì sao nhị lão gia đang nắm chắc phần thắng bỗng dưng lại thua thảm hại? Kết quả vì sao bị đảo lộn? Rốt cuộc là khâu nào trong cuối mắc xích có vấn đề? Ai gây ra?
Từ Nam Phương ngước mắt, nhất thời có được đáp án. Cô thấy đôi mắt kia ẩn nấp giữa đám người, nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt ấy chứa đựng năng lượng vô hạn, sự sắc bén nằm giữa lớp vỏ bọc ôn hòa, mưu kế giấu mình chờ đến thời khắc bùng phát cuối cùng.
Chủ nhân của đôi mắt ấy, còn ai khác ngoài Diệp Phi Vũ?
Ngoại trừ Diệp Phi Vũ, Từ Nam Phương cũng không nghĩ ra ai có thể tạo ra được cục diện hoàn mỹ này.
Nhị lão gia đương nhiên sẽ không để tam phu nhân thực hiện được mục đích, nhưng ông ta cũng không ngờ được mình đang bị người khác phục kích, gài bẫy. Trong giây phút kết thúc cuộc đấu đá giữa nhị lão gia và tam phu nhân, Diệp Phi Vũ đã ra đòn cuối cùng đẩy nhị lão gia xuống vực sâu.
Lúc này, nhị lão gia làm sao giải thích được? Lão vương gia sẽ không tin ông ta nữa. Chuyện đã đến nước này, kết quả ra sao cũng không quan trọng, mấu chốt là lão vương gia đã nhìn rõ bộ mặt thật của mọi người.
Lão vương gia không nghe bất cứ lời cầu xin, giải thích của ai, ông dùng hết khí lực tuyên bố một quyết định: “Tôi tịch hu toàn bộ quyền quản lý, quyền sở hữu của ba người: “Hạ Huyền Lẫm, Liễu Thi Vân và lão nhị đối với những tài sản trong các xí nghiệp nhà họ Hạ. Không được sự cho phép của tôi, bọn họ cũng không được bước vào vương phủ nửa bước!”.
Nói xong câu này, lão vương gia kiệt sức ngất lịm trên ghế.
Khi Đại An Nhân gọi bác sĩ tới xem bệnh cho lão vương gia, tất cả mọi người mới cảm nhận sâu sắc được những cơn chấn động mà lão vương gia đã phải gánh chịu đêm nay.
Quyết định của lão vương gia chưa kịp được thực hiện, ngoại trừ Hạ Giáng Tư thì những người khác hoặc là trở về phòng riêng, hoặc là đứng ngoài thư phòng chờ lão vương gia tỉnh lại, cũng là chờ sự nghiêm phạt hoặc tha thứ của ông.
Ai cũng hy vọng mọi chuyện chưa từng xảy ra, nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ, nhà họ Hạ từ hôm nay trở đi đã không thể được như trước nữa. Lõa vương gia xưa nay nói một là một, hai là hai, lời ông đã nói ra, sau khi tỉnh lại nhất định sẽ làm bằng được.
Đương nhiên, ngoài những điều này, Từ Nam Phương còn biết thêm một chuyện, trong toàn bộ sự việc, người đại thắng chính là Diệp Phi Vũ.
“Anh đã đoán trước được nhị lão gia sẽ đòi thử máu nên mua chuộc họ, đẩy nhị lão gia từ trên chín tầng mây rớt xuống mặt đất. Bọ ngựa bắt xe, chim sẻ đã ở sau lưng! Nhị lão gia cho mình là chim sẻ nhưng lại không ngờ sau lưng còn có diều hâu!”
Lần đầu tiên Từ Nam Phương thấy run sợ trước mặt Diệp Phi Vũ. Thủ đoạn của anh ta sao có thể cao minh đến thế, làm bao nhiêu chuyện mà không ai phát hiện ra.
“Tôi cứ nghĩ hai chúng ta như nhau, đều coi nhị lão gia là đồng minh. Nhưng xem ra, tôi đúng là không thể so bì với anh! Anh vốn dĩ chẳng cần đồng minh, vừa mới ra tay đã khiến cho nhị lão gia thua thảm hại, thậm chí còn mua chuộc được cả người mà lão vương gia tin cậy. Tôi đã đánh giá anh quá thấp rồi!”.
“Tôi không có bản lĩnh lớn đến thế!”, Diệp Phi Vũ thản nhiên đáp, “Nếu không nhờ cô thì tôi cũng sẽ không có được cơ hội ngày hôm nay, nhanh chóng khiến nhị lão gia và tam phu nhân lật con át chủ bài như vậy. Cô chiếm một nửa công lao”.
Câu nói của Diệp Phi Vũ khiến Từ Nam Phương nghẹn ứ cổ họng.
“Tôi không thần thông quảng đại như cô nghĩ, tôi chỉ cần mua được một người là được rồi. Đó chính là người chuyển mẫu máu, đổi máu của Hạ Giáng Tư thành máu của tôi.”
Thái độ của Diệp Phi Vũ khi ói điều này bình thản hệt như đang nói chuyện về thời tiết, mỗi câu mỗi từ đều bình thản, giọng không cao không thấp, đến mức suýt nữa Từ Nam Phương tưởng mình nghe nhầm.
Cô tròn mắt, tay theo phản xạ che miệng lại. Chuyện này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của cô. “Anh… anh mới là con trai của nhị lão gia?”, đáp án này vừa xuất hiện trong đầu, toàn bộ mồ hôi trên cơ thể cô lập tức rơi xuống lã chã, một cảm giác sợ hãi chạy dọc từ sống lưng xuống tận chân. “Đúng, tôi là con của ông ta. Thực ra cô đoán không sai, vốn dĩ tôi muốn làm đồng minh với ông ta, lấy lòng ông ta, chiếm sự tin tưởng của ông ta, đợi đến khi ông ta coi trọng tôi, tôi sẽ nói tôi cũng là con trai ông ta. Như thế tôi có thể nẫng tay trên của những kẻ khác, trở thành người thừa kế của nhà họ Hạ.”
Diệp Phi Vũ nhìn Từ Nam Phương, sự ngạc nhiên trong mắt cô khiến anh run lên, anh quay đầu đi.
Nhưng Từ Nam Phương lại lên tiếng: “Ông ta để anh thừa kế gia sản thực ra chỉ coi là bù nhìn, nhưng điều anh muốn nói là đánh bại ông ta, khiến ông ta thê thảm, đúng không?”
Diệp Phi Vũ không trả lừoi, anh nhìn vào khoảng không mà nói: “Có điều, cách đó quá chậm, hiện tại có một cơ hội tuyệt vời như vậy, khiến ông ta rớt từ trên cao xuống vực sâu, tôi chỉ cần ra một đòn quyết định vào phút cuối cùng là đã có thể đạt được mục đích, hiệu quả vẫn rất tốt, vì sao tôi lại không làm chứ!”.
Nói đến đây, sắc mặt anh u ám giống như lăng mộ nơi giá lạnh, hàn khí đủ để khiến cho bất cứ người nào cũng phải rùng mình.
“Vì sao…”
“Vì sao tôi biết nhiều chuyện như thế? Vì sao tôi hận ông ta như thế? Cô còn muốn hỏi rốt cuộc tôi là con ai? Hạ Giáng Tư vì sao không phải là con của ông ta, đúng không?” Diệp Phi Vũ nhìn Từ Nam Phương, con ngươi sâu hoắm. Nhưng tất cả những gì cô quan tâm chỉ là những chuyện quá khứ và vì sao anh biết nhiều đến vậy.
Diệp Phi Vũ buồn bã thu lại ánh mắt: “Nhị lão gia là một người cẩn thận, giống như suy nghĩ của cô, khi tam phu nhân mang thai con ông ta, làm sao ông ta không đoán ra được? Kể cả Hạ Giáng Tư không phải là cốt nhục của ông ta, nhưng với sự tàn nhẫn và cẩn trọng của mình, ông ta cũng sẽ ra tay để ngăn chặn mọi khả năng. Nhưng tam phu nhân ở bên ngoài, bà ta còn mời cả bác sĩ sản khoa và y tá riêng tới nhà chăm sóc. Nếu nhị lão gia muốn ra tay, nhất định phải cần đến người bên cạnh tam phu nhân để hành động. Tam phu nhân tin tưởng Tây y, trùng hợp là nhị lão gia có một nhân tình làm y tá ở Mỹ. Nhị lão gia khi ấy chơi bời trăng hoa, vừa có tiền lại vừa lãng mạn, người y tá kia còn sinh cho ông ta một đứa con trai ở bên Mỹ. Bà ta tin vào những lời ngon ngọt của nhị lão gia, cho rằng một ngày nào đó mình sữ trở thành vợ của ông ta. Phụ nữ, khi đã yêu, đôi khi sẽ tình nguyện làm mọi thứ vì người mình yêu, cho dù là những chuyện sẽ có báo ứng!”.
Diệp Phi Vũ nói câu này, không quên hướng ánh mắt sâu xa nhìn về phía Từ Nam Phương: “Người y tá đó đã đánh tráo thiếu gia mà tam phu nhân sinh ra bằng một đứa trẻ khác”.
“Vậy, vậy thiếu gia thật sự đâu?”, Từ Nam Phương nhìn chằm chằm Diệp Phi Vũ, chờ đáp án.
Diệp Phi Vũ cười khẩy: “Thiếu gia thật sự? Nếu có chuyện luân hồi đầu thai, có lẽ bây giờ cậu ta cũng lớn ngang ngửa Hạ Giáng Tư rồi!”.
Từ Nam Phương rùng mình, rốt cuộc đã hiểu ra sự tàn nhẫn mà Diệp Phi Vũ nói đến. Đối với nhị lão gia, cái thai trong bụng tam phu nhân dù có phải con ông ta hay không, ông ta cũng sẽ không để nó được sống trên đời. Chết, là số phận duy nhất của đứa bé.
“Vậy… anh chính là… Cô y tá kia…?”, Từ Nam Phương mơ hồ đoán ra câu trả lời.
“Đó là mẹ tôi. Mẹ tôi mê muội mà giúp nhị lão gia đánh tráo đứa trẻ, nhưng không ngờ ông ta lại giết chết đứa trẻ ngay trước mặt mình, còn bắt mình dàn xếp chuyện bên ngoài. Người ta nói, hỗ dữ không ăn thịt con, lúc ấy mẹ tôi mới giật mình tỉnh ngộ. Đáng tiếc, chuyện sai trái đã làm, mẹ tôi cũng không khuyên được ông ta, điều duy nhất có thể làm là tự bảo vệ mình. Tam phu nhân là người có quyền thế mà còn bị ông ta hạu, vậy thì mẹ tôi sao có thể bình yên vô sự, con trai của mẹ tôi càng chẳng là cái gì! Mẹ tôi đóan không sai, nhị lão gia sợ sự việc bại lộ nên không buông tha cho mẹ tôi. May mà mẹ tôi sớm tỉnh ngộ, trước khi bị người khác hại chết đã đưa con trai chạy trốn.”
Chuyện về sau thế nào, Diệp Phi Vũ không kể tiếp. Tính tình anh ta không thích kể khổ trước mặt người khác. Nhưng Từ Nam Phương có thể cảm nhận sâu sắc nỗi đau đớn của anh ta. Một bà mẹ đơn thân dẫn theo con trai chạy trốn sự truy sát của người tình, còn phải nuôi sống bản thân, mẹ con họ bao năm nay sống thế nào, có lẽ cũng chỉ có mình Diệp Phi Vũ biết.
Từ Nam Phương còn nhớ rõ sự sợ hãi của Diệp Phi Vũ ở trong thang máy lần đó. Tuổi thơ chịu quá nhiều bi thương khiến anh ta đến tận bây giờ cũng không thể xóa bỏ. Chưng sợ bóng tối đó, có lẽ chính là một mắt xích nhỏ trong cuộc đời trốn chạy của anh ta.
Anh nói: “Tôi sống thêm một ngày thì nỗi hận với ông ta nhiều thêm một phần”.
Anh còn nói: “Khi mẹ tôi qua đời, tôi đã thề sẽ phải khiến người đàn ông kia thân bại danh liệt, khiến ông ta nếm thử mùi vị bị cô lập, bị xa lánh! Khiến ông ta phải thua trong tay con trai mình”.
Từ Nam Phương không lên tiếng, tất cả đã quá rõ ràng. Diệp Phi Vũ đã sớm biết thân thế của Hạ Giáng Tư, biết tam phu nhân nếu bị nhị lão gia bức đến đường cùng nhất định sẽ phanh phui chuyện này, thử máu là điều khó tránh! Anh ta cũng đoán được lão vương gia sẽ chọn người thân tín ở Cục công an làm xét nghiệm, mang mẫu máu của mình tới, như vậy dù lão vương gia có sắp đặt người ở bên cạnh Cục trưởng Hình để chứng kiến quá trình thử máu, cũng chỉ thấy hai mẫu máu trùng hợp, không ai biết nó đã bị đánh trái ngay từ đầu.
Diệp Phi Vũ đã vạch sẵn con đường mình đi từ lâu. Mục đích của anh ta chỉ có một, hôm nay, hôm nay nó đã tới rất gần rồi. Từ Nam Phương không biết có nên nói với anh ta một câu “có chí tất thành”, một câu chúc mừng hay không.
Chỉ có điều, anh ta đợi lâu như vậy, tiêu hao bao nhiêu tâm tư sức lực như vậy mới có thể đạt được mục đích. Vậy thì có phải trái tim anh ta đã sớm bị sự thù hận ăn mòn rồi hay không? Anh ta muốn báo thù một mình nhị lão gia, nhưng anh ta đã lợi dụng bao nhiêu người? Những người khác trong nhà họ Hạ, chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay anh ta, mạng người bị coi như cỏ rác.
Từ Nam Phương chợt thấy thương thay cho Diệp Phi Vũ, một người mang thù hận, ngoài báo thù ra thì chỉ toàn là sự đau khổ.
“Anh đã có dự định gì tiếp theo chưa?”
“Nhị lão gia là người có cơ sở vững chắc, không dễ gì lật đổ ông ta được. Màn kịch của tôi và ông ta vẫn còn phải diễn.” Diệp Phi Vũ nhìn Từ Nam Phương, không ngờ mình lại bất tri bất giác nói với cô nhiều chuyện như thế. Nhưng khi trông thấy vẻ ưu tư trên mặt cô, Diệp Phi Vũ không khỏi buồn bã nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không ra tay với Thượng Quân Trừng”. Anh cho rằng thần sắc kia của cô là vì lo lắng cho việc mình tiếp tục đấu với nhị lão gia sẽ gây hại đến Thượng Quân Trừng. Dù sao thì hôm nay khiến nhị lão gia hiện nguyên hình cũng đã gây tổn hại tới đại thiếu gia và tam phu nhân.
Từ Nam Phương ngây người. Thực ra cô đã hoàn tòan quên mất Thượng Quân Trừng, nhưng cô không giải thích, điều đó cũng không cần thiết.
Diệp Phi Vũ lại nghĩ cô cam chịu, anh cười khổ: “Thực ra, hôm nay người thắng không phải tôi, mà là Quân Trừng.”.
Từ Nam Phương hiểu Diệp Phi Vũ muốn nói gì. Đêm qua mặc dù đời tư của Thượng Quân Trừng bị vạch trần trước mặt người hâm mộ, buổi biểu diễn đang êm đẹp bị phá hủy, nhưng đối với Thượng Quân Trừng mà nói, ngoài cảm giác bực bội ra thì cũng không có tổn thất gì. Ngược lại, anh còn có thu hoạch rất lớn, có được sự ủng hộ của lão vương gia còn hữu dụng gấp trăm lần phối hợp với nhị lão gia.
Lão vương gia chứng kiến Thượng Quân Trừng dũng cảm gánh vác trách nhiệm trước mặt người hâm mộ, thấy được niềm đam mê âm nhạc của anh, trong khi những người khác đấu đá, anh vẫn chỉ nghĩ tới âm nhạc của mình, những người khác tranh giành sản nghiệp, anh lại đóng vai là người ngoài. Anh là người duy nhất không đặt chân vào nơi hỗn đôn này. Tính cách đơn thuần của anh trong giờ phút này đáng quý, đáng trân trọng biết bao. Huống hồ, vị trí thừa kế sản nghiệp nhà họ Hạ, Hạ Huyền Lẫm đã không thể gánh vác, Hạ Giáng Tư lại không rõ ở nơi nào, cho dù trở về thì thân thế đáng xấu hổ của cậu ta cũng khó mà khiến kẻ dưới phục tùng, chỉ còn duy nhất Thượng Quân Trừng, luận về tất cả phương diện, đều xứng đáng.
Từ Nam Phương chợt nghĩ tới buổi biểu diễn của Thượng Quân Trừng, những ca khúc anh hát hôm qua có phải đều do Diệp Phi Vũ sắp xếp? Vừa giữ được phong cách truyền thống lại dễ đi vào lòng người, khiến một người ghét âm nhạc hiện đại như lão vương gia cũng không thấy phản cảm. Từ đầu tới cuối, ông đều không hể nổi cơn thịnh nộ về buổi biểu diễn của Thượng Quân Trừng.
Hóa ra, Diệp Phi Vũ đều đã có tính toán sẵn.