Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 117: Chương 117: Điên rồi




Lục Quý Trì có thể khẳng định Nghiêm Ngữ trước mắt không phải Nghiêm Ngữ thật, nhưng không sao lôi ra được lớp da giả trên mặt cô ả. Chàng lúng túng, hắng giọng thu tay về, quay sang ới A Kính gần đó: “A Kính cô nương có biết da mặt ả bị sao không?”

A Kính bước đến bóp mặt Nghiêm Ngữ, kiểm tra thân thể ả một lượt, trên gương mặt vốn không cảm xúc của nàng chợt biến sắc: “Là thuật đổi mặt của nước La Nam.”

“Cô nói sao? Nước La Nam?!” Lục Quý Trì trợn tròn mắt, Chiêu Ninh đế trong phút chốc cũng nheo hai mắt lại.

A Kính không biết sực nhớ ra điều gì, sắc mặt cực kỳ khó coi, nàng gật đầu, nhanh chóng lấy ra một viên thuốc màu đỏ nhét vào miệng Nghiêm Ngữ.

Nghiêm Ngữ đầu tiên còn sửng sốt, ngay sau đó hoảng sợ hét lên thê thảm, chỉ trong chốc lát, trên mặt cô ả dúm dó lột ra một lớp da giả mỏng như cánh ve, lộ ra diện mạo chân thật của ả.

“Việt vương phi?!”

Ngay giây phút nhìn thấy tường tận gương mặt của thị, tất cả mọi người đều kinh hãi, trừ Chiêu Ninh đế và Lục Quý Trì đã lờ mờ đoán được.

Hận thù Sở hoàng hậu, tới từ vùng phía nam, lại còn dùng thuật đổi mặt của nước La Nam, ngoại trừ Việt vương phi đang lẩn trốn, bọn họ không nghĩ được ai khác. Chỉ là Lục Quý Trì chẳng ngờ trên đời này lại không có thuật dịch dung thường thấy trong phim võ hiệp, mà lại có vu thuật đổi mặt xuất xứ từ nước La Nam.

Loại vu thuật này không chỉ dán thêm một lớp da trên gương mặt, mà còn cần dùng máu để thề, ăn một loại kịch độc mới có thể thành công. Chẳng qua dù thành công, người này lạ không thể sống được bao lâu, bởi độc hắn trúng không có thuốc giải.

“Cho nên thuật đổi mặt này phải dùng tính mạng để đổi ư?”

“Dạ phải.”

Nghe xong câu trả lời của A Kính, Lục Quý Trì rùng cả mình.

Rõ ràng thị muốn cùng Sở hoàng hậu đồng quy vu tận mà!

Điên rồi! Phát điên lên rồi!

Tuy nhiên nếu không mất trí, thị đã chẳng bỏ rơi cả con gái ruột thịt của mình. Đã thành công trốn đến phía nam còn hao tâm tốn sức quay trở lại trả thù, người bình thường nào có làm chuyện não tàn như thế.

Nghĩ vậy, Lục Quý Trì thực sự cạn lời, cô ả Việt vương phi này bệnh không nhẹ đâu.

“Tại sao lại như vậy… Không thể nào! Tại sao lại như vậy!”

Trông thấy Việt vương phi sau khi nhận ra âm mưu thất bại đang giãy giụa điên cuồng, Sở hoàng hậu đã ổn trở lại không lấy làm lạ, nàng từ từ bước đến gần thị.

“Ta nên nghĩ đến ngươi từ sớm mới phải.” Giọng nàng dửng dưng, “Nhưng ta thực sự không hiểu, cớ gì ngươi lại hận ta như vậy.”

“Tại sao…” Việt vương phi ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt oán hận bất cam nhìn chòng chọc vào Sở hoàng hậu, chất chứa sự điên cuồng: “Mày còn mặt mũi tới hỏi tao tại sau ư!”

Giọng nói bén nhọn làm người nghe không khỏi cau mày, Lục Quý Trì đã hiểu ra tại sao trước đó thị ta náu mình bằng gương mặt của Nghiêm Ngữ lại có âm điệu khàn khàn như thế — giả bộ nói khó nghe sẽ có cớ để trầm mặc ít nói, khó lộ ra sơ hở.

Sở hoàng hậu nhìn chằm chằm vào nàng ta một lúc, bỗng nhiên bật cười: “Không cần nói, dù sao ta cũng chẳng muốn biết.”

“…Mày!” Việt vương phi nổi khùng, vùng vẫy như muốn nhào qua cấu xé nàng, bị Nguyệt Viên vả lệch mặt nằm sõng soài lại nền đất. Thị vừa giận dữ vừa căm hận, nghiêng đầu hét lên với Chiêu Ninh đế, “Bệ hạ trơ mắt nhìn bọn chúng chà đạp ta như vậy sao!”

“Chà đạp?” Xoay người cản trở tầm mắt đang dõi theo hướng Chiêu Ninh đế của thị, Sở hoàng hậu quyến rũ nhếch môi, sau đó, nàng nhấc chân đạp lên khuôn mặt thị, “Bổn cung đang chà đạp ngươi đấy, thì làm sao? Biết bao lần mưu đồ ra tay với con trai bổn cung, còn định hành thích mua, dù bổn cung có chà đạp ngươi giữa thanh thiên bạch nhật thế này, bệ hạ và mẫu hậu cũng chẳng trách bổn cung nửa lời!”

“Không những không trách, ai gia còn khen con.” Phương Trân Châu nhanh chóng bổ thêm nhát dao.

Chiêu Ninh đế ấy vậy mà lại không xát muối thêm, chỉ nhìn Sở hoàng hậu ôn tồn bảo: “Vừa mới giải độc còn chưa hồi sức, nàng từ tốn, đừng để chân mình bị thương.”

Việt vương phi: “…”

Mới vừa rồi thị bị Sở hoàng hậu đạp cho chết lặng, khó khăn lắm mới xốc lại tinh thần, bên má bị Lục Quý Trì vả đến sưng đỏ. Lúc này thị chả cần vờ vịt đáng thương nữa, cái miệng vênh váo không nhịn được cất cao giọng chửi rủa mắng nhiếc: “Mày là đồ tiện nhân! Tiện nhân! Mày cướp cha của tao, cướp đi bệ hạ, lại lấy đi ngôi vị hoàng hậu vốn thuộc về tao! Tại sao mày không chết đi! Ta muốn giết mày! Tao phải giết mày!”

Hai mắt thị đỏ ngàu, thần sắc dữ tợn, nhìn hết sức kinh người, nhưng Sở hoàng hậu chỉ lạnh lùng nhìn thị, cảm thấy nực cười hết sức.

“Cho tới bây giờ cha chưa một lần bỏ rơi ngươi, là bà ngoại ngươi cho rằng mẹ ta làm mẹ kế sẽ ngược đãi ngươi, một mực phải đem ngươi về ngoại nuôi nấng. Còn bệ hạ, là trước đây ngươi gả cho người khác, bỏ người lại.” Sở hoàng hậu thực sự không biết sao thị mặt dày quá vậy, nàng vừa nói khóe miệng vừa nhếch lên giễu cợt, “Còn ngôi vị hoàng hậu ư, nó chưa bao giờ thuộc về ngươi, tại sao bị ta cướp đi được? Thần kinh của vương phi chẳng lẽ có vấn đề rồi.”

Việt vương phi không biết có nghe lọt hay không, nghiến răng lẩm bẩm: “Nếu không phải do mày chen chân vào giữa, bệ hạ sẽ không bỏ rơi tao, chàng yêu tao như vậy, tại sao lại thờ ơ với tao? Thái tử đã chết, sao tao không được tái giá? Bọn tao đôi bên tình nồng ý đượm! Là mày cướp bệ hạ, cướp đi ngôi vị hoàng hậu thuộc về tao! Nếu không phải như vậy… Nếu không phải như vậy, tao việc gì phải hạ mình hợp tác với tên Vũ Văn Minh man rợ kia! Gã đàn ông đó… Hắn đồng ý cho tao ngôi vị hoàng hậu, chờ đến khi Bắc Hạ thống nhất thiên hạ sẽ cho tao làm người phụ nữ tôn quý nhất trên đời này, thế rồi hắn lại bị giết! Bị tụi bay liên thủ hại chết… Tao hận chúng bay! Tao hận chúng bay!”

Nói xong lời cuối cùng, thị cuồng loạn gầm lên, còn mọi người rốt cuộc đã hiểu tại sao thị lại thay Vũ Văn Minh làm việc — đã từng gần chạm tới ngôi vị hoàng hậu, song cái chết của thái tử đã đoạt mọi thứ trong tay thị, thị không cam lòng, cho nên sau khi Chiêu Ninh đế lên ngôi đã ra sức lấy long, mưu toan đoạt lại những thứ ‘vốn thuộc về mình’. Đáng tiếc Chiêu Ninh đế không còn vương vấn tình xưa, không tiếp nhận thị, cho nên thị tức giận, bất đắc dĩ phải tìm lối đi riêng, cấu kết với Vũ Văn Minh, vọng tưởng ôm được hậu vị của Bắc Hạ.

Vốn hết thảy mọi thứ đều rất thuận lợi, thị cùng Vũ Văn Minh đẩy nguyên chủ – người có dã tâm nhưng lại chẳng có đầu óc ra làm bia đỡ đạn, âm thầm tạo nên mâu thuẫn nội bộ ở Đại Chu, giúp Bắc Hạ đục nước béo cò. Kết quả Lục Quý Trì lại xuyên không tới, đã thế còn lợi dụng chuyện của Mạnh Uyển Nghiên và Mạnh Xuân Lâm để phá tan cứ điểm Văn Uyên các, khiến mưu tính nhiều năm của bọn chúng trôi theo dòng nước, còn liên lụy Việt vương phi bị bại lộ, bị Chiêu Ninh đế nhốt vào hoàng lăng.

Quan trọng nhất, hai anh em Lục Quý Trì và Chiêu Ninh đế còn giúp Vũ Văn Cạnh diệt trừ Vũ Văn Minh.

Sao Việt vương phi có thể nhẫn nhịn chuyện này?

Hoàng hậu Đại Chu tụi bay không cho tao làm, hoàng hậu Bắc Hạ cũng không cho tao làm, đó là cố tình gây khó dễ cho tao, muốn tao sống không tốt phải không?!

Được thôi! Tao không yên, tụi bay cũng đừng hòng yên ổn!

Cho nên thị rõ ràng đã lẩn tới phía nam, lại không cam lòng mà tìm cách theo xe mấy người Lục Quý Trì quay lại.

Còn về Nghiêm Ngữ thật sự, hẳn là lúc đám người Lục Quý Trì chưa phát hiện ra đã hạ độc thủ với nàng ấy, mà kẻ đồng lõa với Việt vương phi chính là lão thái y kia.

Vừa vặn lúc này lão thái y cũng bị bắt, A Kính nhanh chóng nhét vào mồm lão một viên thuốc, trên mặt lão cũng lột ra một lớp da người mỏng y hệt Việt vương phi.

“Quả nhiên là ngươi!” Dưới lớp da là một gương mặt u ám, phờ phạc nhợt nhạt nom mười phần thâm trầm. A Kính hiển nhiên biết gã, cười lạnh một tiếng rồi quay đầu hỏi ý Chiêu Ninh đế, “Gã chính là vu y của nước La Nam, thuộc hạ của Vũ Văn Minh, gã có thù giết cha với tôi, không biết hoàng đế bệ hạ có thể cho phép tôi tự tay xử lý gã được không?”

Hôm nay nàng ấy có công không nhỏ, chuyện nhỏ nhường này, Chiêu Ninh đế đương nhiên không từ chối, bèn gật đầu đồng ý.

Vu y kia chợt biến sắc, nhưng không nói gì, hiển nhiên tự hiểu không còn đường sống, gã si mê nhìn bóng dáng Việt vương phi, trong lòng dấy lên tiếc nuối.

Đến cuối cùng vẫn không thể giúp nàng hoàn thành ước nguyện…

Việt vương phi không nhìn gã, đối với thị, gã chỉ có chút bản lĩnh, dùng sắc đẹp quyến rũ một lúc đã cam tâm vì thị núi đao biển lửa chẳng từ. Thị nhìn chằm chằm vào Sở hoàng hậu, giống như điên loạn mà gào lên: “Nếu không có mày, bệ hạ sẽ lấy tao lần nữa, tao mới là hoàng hậu, ngôi vị hoàng hậu thuộc về tao….”

Biểu tình oán hận mà tuyệt vọng của thị làm người ta phải sững sờ, song Sở hoàng hậu không hề sợ hãi — người làm chuyện trái lương tâm chẳng phải nàng, sao nàng phải sợ? Đang định đáp lại, Chiêu Ninh đế đột nhiên kéo nàng ôm vào trong ngực.

“Dẫn ả đi dụng hình tra hỏi, trẫm muốn biết tung tích phần còn lại của bức hành đồ bày binh bố trận.”

Giọng y lạnh nhạt, không có chút ấm áp, Việt vương phi lúc này như hoàn hồn, người run lên: “Chàng! Chàng nói gì?!”

Nhiều năm như vậy, y vẫn luôn chiếu cố tận tình với mẹ con thị, Chiêu Ninh đế tự nhận đã cạn tình cạn nghĩa, giờ phút này chẳng muốn đoái hoài đến thị nữa, chỉ quay đầu khẽ vuốt lưng Sở hoàng hậu, ánh mắt chất chứa áy náy.

Mặc dù không phải điều y mong muốn, nhưng nàng và Minh Sinh ba lần bốn lượt gặp phải nguy hiểm, đều là do y niệm tình cũ.

Giống như hiểu được y đang nghĩ gì, Sở hoàng hậu ngẩng đầu lườm y: “Đều là nợ phong lưu của chàng cả, đợi về cung mà không bồi thường cho thiếp, thiếp sẽ mặc kệ chàng!”

Chiêu Ninh đế khựng lại, chân mày dãn ra: “Phải, là trẫm sai, nương nương muốn bồi thường gì, trẫm đồng ý tất.”

“Thiếp muốn gì bệ hạ cũng cho ư?” Sở hoàng hậu chớp mắt, cố ý nhéo eo y mập mờ, “Bệ hạ đừng có mạnh miệng đấy.”

Chiêu Ninh đế dở khóc dở cười, bóp lấy bàn tay mềm mại của nàng, ý tứ sâu xa đáp: “Có phải mạnh miệng hay không, hồi cung rồi nương nương khắc biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.