Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 61: Chương 61: Lục Quý Trì xua tay, không đồng tình






“Sáng sớm nay lúc tỷ ra ngoài, có người tới nhà mình cầu hôn, muốn cưới tỷ về làm nương tử đó. Nhưng mà mẹ không đồng ý, bảo là phải hỏi qua ý bà nội và cha nữa.”

Khương Hằng khựng lại, trong giây lát đã hiểu ra.

Lão thái thái nào có bị bệnh, rõ ràng là đã tìm được cách thức để đối phó với nàng, muốn dày vò nàng cho hả giận đây mà.

Nàng hơi cau mày, đang định đáp thì từ sau lưng vang lên một giọng nói mềm mại, dễ nghe, nhưng có phần cứng nhắc: “Thằng nhóc này, công khóa còn chưa làm xong đã chạy loạn rồi, về với mẹ nhanh!”

Gương mặt mũm mĩm của Khương Từ tức thì ủ rũ, cậu dùng ánh mắt trao đổi với Khương Hằng ‘Lại bị bắt lại rồi, bực quá’.

Khương Hằng bật cười, xoa đầu cậu an ủi, rồi nàng xoay người, đi tới hành lễ: “Mẫu thân.”

Dương thị da dẻ trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, là người có học thức, trông rất khí chất, chỉ là bà có thói quen nói năng cẩn trọng, nghiêm túc; thành ra đôi lúc quá cứng nhắc. Trước giờ bà không thích con trai mình thân cận với Khương Hằng, chỉ lạnh nhạt ‘ừ’ một tiếng rồi kéo Khương Từ đi.

Khương Hằng đã quen với hình ảnh này của bà, cũng không để bụng; đợi hai mẹ con họ rời đi, nàng bèn đi tới viện Tùng Hạc của lão thái thái.

“Lão phu nhân, ngũ tiểu thư tới.”

“Cho nó vào.”

Vừa vào cửa đã nghe thấy giọng lão thái thái, rõ ràng mấy ngày trước còn u ám, mà nay đã nghe ra sung sướng như có điều đắc ý lắm, Khương Hằng hơi buồn cười, nàng cố nhịn, ung dung thong thả bước vào: “Cháu gái thỉnh an bà nội, nghe nói bà nội trong người khó chịu, không biết hiện giờ đã khá hơn chưa?”

Lão thái thái đang dựa người vào thành giường nghỉ ngơi, nghe nàng nói vậy thì lườm một cái, cười giả dối ‘à’ một tiếng: “Để cô thất vọng rồi, bà già này chưa chết được.”

Khương Hằng không muốn so đo với bà ta, mỉm cười đáp lại: “Vậy cháu gái yên tâm rồi.”

“Hừ, nếu đã đến hầu bệnh, thì phải làm sao cho ra dáng hầu bệnh, ta muốn nằm ngủ một lát, cô ở bên cạnh quạt cho ta, không được lười biếng.” Lão thái thái vừa dứt lời đã nằm xuống, còn dặn dò nha hoàn thiếp thân bên cạnh phải trông chừng Khương Hằng, sau đó mới yên tâm nhắm mắt.

Giờ đã là giữa trưa, gần tới giờ ăn cơm, bà ta làm vậy rõ ràng là muốn để Khương Hằng đói bụng.

Biết bà ta còn muốn làm khổ nàng trước mới chịu đi vào chính sự, Khương Hằng không tức giận, nhận tới chiếc quạt lá từ tay nha hoàn, rồi ngồi xuống mép giường.

“Ai cho phép cô ngồi? Đứng quạt!” Lão thái thái đang nhắm mắt bỗng lạnh lùng mắng, “Còn nữa, không được đứng quá xa!”

Này là muốn nàng đứng ở cạnh giường, khom người quạt cho bà ta đây mà.

Khương Hằng nhìn bà, không nhịn được mà bật cười. Lão thái thái rốt cuộc lấy tự tin ở đâu mà cho rằng bà ta có thể được như ý nguyện?

“…Cô cười cái gì?” Lão thái thái đã tính toán đủ đường, nếu Khương Hằng không làm theo, bà ta có thể lấy cái tội bất hiếu để phạt nàng, nếu Khương Hằng làm theo….

Chẳng phải người bệnh thường ngủ nhiều hay sao?

Bà ta sẽ ngủ một mạch đến tối, cho nàng mệt chết!

Nhưng mà bà lại không tính đến một nước là nha đầu chết tiệt này không sợ hãi, không nổi giận mà chỉ cười phá lên. Tiếng cười mang theo châm chọc vô hình khiến lửa giận trong lòng bà trào lên, bà ta mở trừng hai mắt.

Khương Hằng khẽ chớp hàng mi dài, như chột dạ mà cúi đầu: “Không có gì, cháu không phải đang cười bà nội… Bà nội đừng hiểu lầm!”

Cười bà?

Bà ta có gì mà cười?

Nghĩ tới ý giễu cợt rõ ràng trong tiếng cười của nàng, lão thái thái nhất thời có cảm giác bị khinh thường.

Nha đầu chết tiệt này cho rằng bà không thể làm gì nó phải không!

Lửa giận trong lòng lão thái thái cháy phừng phừng, bà ta không nhịn nổi nữa, vén chăn ngồi dậy: “Cô đừng tưởng có Tần gia và Tần thái phi chống lưng thì ta không thể làm gì được cô!”

Khương Hằng tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn bà: “Bà nội nói vậy là có ý gì? Cháu gái đã làm gì sai?”

Nàng không hỏi câu này thì thôi, vừa hỏi đã làm lão thái thái nhớ đến tình cảnh khổ sở của hai mẹ con tứ phu nhân.

Đó chính là đứa con dâu và đứa cháu gái bà yêu thương nhất, vì nha đầu chết tiệt trước mắt đây cắn người mãi không buông, mà giờ hai đứa nó bị tống đi xa kinh thành, mười năm sau mới có thể trở về….

Trong chốc lát, bà ta vừa thương tâm vừa tức giận, những suy tính trong đầu bắt đầu rối loạn, bà ta nhìn chăm chăm vào Khương Hằng, cười lạnh: “Cô có biết hôn sự của mình hiện giờ nằm trong tay ai không?”

Hiển nhiên bà ta đã quên mất mình cần phải ‘ngủ’, Khương Hằng hài lòng buông cây quạt trong tay xuống, rất cung kính mà đáp rằng: “Tất nhiên là trong tay cha mẹ và bà nội. Cháu gái vẫn biết, trong chuyện này thì cậu và dì chỉ là người ngoài, không thể nhúng tay quá nhiều.”

“Biết thì tốt!” Thấy nàng như đang sợ hãi, tâm tình lão thái thái khá hơn, “Ta là bậc trưởng bối, đến cha mẹ cô cũng phải nghe lời ta, cho nên…. Nếu cô có thể thuyết phục Tần gia, để ta đưa A Viện và vợ lão tứ quay về, ta sẽ chọn cho cô một phu gia thích hợp, bằng không…”

“Bằng không thì sao? Bà nội sẽ gả cháu cho người xấu hay sao? Nhưng nếu cháu gái sống không tốt, cậu cháu sẽ nổi giận, lúc đó thì tiền đồ của bác cả, của chú tư, của chú năm sẽ…”

Lão thái thái vì sự hưng phấn nhất thời mà quên đi điều cốt lõi: “…”

Cái gọi là bị dội một gáo nước lạnh, chính là đây.

Thấy bà ta đờ đẫn hồi lâu mà không nói tiếng nào, Khương Hằng chớp mắt, cung kính nói tiếp: “Hình như bà nội đã mệt mỏi, vậy ngài hãy nghỉ ngơi cho khỏe, bảo trọng thân thể, cháu gái không quấy rầy ngài nữa.”

“Mày!” Lão thái thái mặt tái xanh, trong khoảnh khắc đó, bà ta chỉ hận không thể dìm chết nàng, nhưng nghĩ đến tương lai của các con, đành phải cắn răng chịu đựng. Bà ta thở hổn hển, mạnh miệng chửi bới, “Mày là đồ bất hiếu, thứ nghiệp chướng! Lại dám uy hiếp bà nội mình!”

“Lời cháu gái nói là sự thật, đâu phải uy hiếp! Bà nội hiểu nhầm rồi.”

“Mày…mày không sợ….”

Thời gian dùng bữa trưa đã tới, Khương Hằng hết kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn vị lão thái thái kia không chớp mắt, giọng nhẹ bẫng: “Cho dù bà nội muốn làm gì, trước hết hãy nghĩ đến các chú, các bác trong nhà, bọn họ ở trong triều đấu tranh nhiều năm như vậy, quả thực không dễ dàng.”

Lão thái thái trong phút chốc câm như hến: “…”

Khương Hằng mỉm cười, kính cẩn hành lễ rồi rời đi.

“Thứ nghiệp chướng…. thứ nghiệp chướng này giống ả mẫu thân của nó y đúc!”

Chờ sau khi nàng đi khỏi, sắc mặt lão thái thái đã sa sầm, suýt chút nữa thì bị những lời kia của nàng làm cho nghẹt thở.

“Lão phu nhân xin bớt giận!”

“Bớt giận! Sao có thể bớt giận! Ngươi nói cho ta, đối diện với thứ nghiệp chướng bất hiếu, láo toét kia, ta bớt giận thế nào được đây?!”

“Lão phu nhân đừng nôn nóng!” Nha hoàn vội vàng khuyên nhủ, “Chuyện này vẫn còn cách khác…”

Lão thái thái lúc này mới thở phì phò, quay sang nhìn nàng ta: “Ngươi có ý gì?”

Nha hoàn kia tiến lên hai bước, ghé vào bên tai bà rủ rỉ.

Hai mắt lão thái thái dần sáng lên, vẻ giận dữ vừa rồi cuối cùng cũng biến mất, bà ta cười lạnh: “Hay, hay lắm! Cứ làm thế đi!”

***

Lục Quý Trì không biết chuyện xảy ra ở phủ Vinh quốc công, sau khi kết thúc phần tập luyện ngày hôm nay, chàng lê lết cái thân mệt như chó của mình về phủ.

Đám người hầu đã chuẩn bị nước tắm cho chàng, chàng thong thả ngâm mình một lúc, sau đó chuẩn bị nghĩ cách thử lòng Lâm Sanh và Chương Tinh Dương giúp Khương Hằng.

Chàng vừa bắt đầu thì Tề Ngạn lại tới.

Từ sau hôm xảy ra chuyện ở Lê viên, hai người chưa gặp lại. Lục Quý Trì sửng sốt trong giây lát, từ trên giường bò dậy: “Sao huynh lại tới đây?”

Phủ An quốc công bị ảnh hưởng khá lớn sau vụ bê bối của Tề Hà, Tề Ngạn là người của phủ An quốc công, lại còn là anh ruột của Tề Hà, đương nhiên tình hình của hắn không khá hơn. Lúc này đây trông hắn sắc mặt tiều tụy, Lục Quý Trì cũng không quá bất ngờ, chỉ cảm thấy đồng tình, chàng sai người đi pha cho hắn một ấm trà đẳng sâm kỷ tử*, như là muốn dỗ dành đứa con nít đang đau buồn.

* trà đẳng sâm kỷ tử

2017071359767581

“Ngày thành thân đã định…” Tề Ngạn mệt mỏi đi tới chiếc sạp nhỏ, nằm xuống, thở dài, “là cuối tháng này.”

Không cần hỏi cũng biết hắn đang nhắc tới hôn lễ của ai, Lục Quý Trì vỗ bả vai hắn, an ủi một câu: “Gả sớm cũng tốt.”

Bằng không mấy tháng nữa cái bụng to ra rồi mới làm lễ, danh tiếng phủ An quốc công sẽ càng thêm nhơ.

Tề Ngạn không lên tiếng, một lúc sau hắn nâng cánh tay đặt lên mắt, giọng khàn khàn, khe khẽ: “Từ nhỏ sức khỏe con bé không tốt, ta thương nó, cái gì cũng chiều theo ý nó, thỏa mãn nó…. Trước giờ nó ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa bao giờ làm mọi người phiền lòng. Sao bây giờ….lại thành ra thế này?”

Trước kia lúc nào trông hắn cũng có vẻ bất cần đời, hành động tùy hứng, nhưng hôm nay thế này, rõ ràng là trong lòng đang rất khó chịu. Lục Quý Trì chưa bao giờ bị người thân lừa dối, nhưng chàng có thể tưởng tượng, cảm giác này khiến người ta khó mà quên được.

Lại nhớ đến mẹ mình cũng vì chuyện như thế mà ngã bệnh, chàng thiếu niên thở dài, nhất thời không biết mở lời sao cho phải.

“Chỉ cần nghĩ đến cảm xúc của chúng ta một chút thôi, con bé sẽ không hồ đồ như vậy…. Mẹ kiếp uổng công lão tử tốt với nó! Huynh nói…huynh nói xem gã họ Lạc khốn kiếp kia có điểm gì tốt, đáng cho nó làm chuyện ngu xuẩn, ác độc như vậy…”

Biết hắn giờ khắc này không cần an ủi quá nhiều, chỉ cần có thể xả hết bực bội trong lòng những ngày qua, nên Lục Quý Trì không xen ngang, một mực yên lặng lắng nghe.

Sau đó, nửa canh giờ trôi qua.

Lục Quý Trì: “…”

Mặc dù biết hắn kìm nén đã lâu, nhưng nói thế này có phải quá nhiều rồi không!

Thiếu niên rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lên tiếng cắt ngang tiểu tử đang lải nhải không ngừng: “Được rồi, đời người đẹp đẽ như vậy, chúng ta phải luôn nhìn về phía trước, những phiền muộn trong lòng này cứ để gió cuốn hết đi!”

“…” Tề Ngạn giương con mắt đã đỏ lên nhìn chàng, “Ta còn chưa nói hết mà.”

Lục Quý Trì xua tay bày tỏ từ chối lắng nghe: “Như thế đủ rồi, nói nữa huynh cũng chỉ lặp đi lặp lại thôi.”

Tề Ngạn: “…”

Muốn phản bác cũng không thể phản bác, hắn vuốt mặt rồi ngồi dậy, giọng ủ rũ nói, “Huynh thay đổi rồi.”

“Đúng thế, nếu là trước kia, bổn vương chỉ kiên nhẫn với huynh được nửa khắc.” Lục Quý Trì vỗ vai hắn, “Biết đủ đi.”

“..” Tề Ngạn trợn mắt nhìn chàng, câm nín.

Lục Quý Trì cũng trợn mắt nhìn lại, không nói gì.

Sau đó, cả hai cùng cười phá lên.

“Ây da, nói xong thoải mái hơn rồi.” Tề Ngạn lại nằm vật ra sạp nhỏ, giọng đã khôi phục vẻ cà lơ phất phơ.

“Mẫu thân huynh ổn không?” Lúc này, Lục Quý Trì mới hỏi thăm.

“Không khỏe lắm, nhưng cũng không nguy hiểm tới tính mạng.” Tề Ngạn xoa mặt, “Là tâm bệnh, nên cứ dưỡng từ từ thôi.”

Lục Quý Trì gật đầu, hơi trầm ngâm, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Thực ra, ngày hôm đó, nếu ta làm theo lời huynh, trước tiên phái người giúp huynh khống chế tình hình, chuyện này có thể sẽ không ồn ào như bây giờ….”

Tề Ngạn sững sờ trong giây lát, trong mắt ánh lên vài phần phức tạp.

“Nhưng lúc đó ta rất tức giận, hoàn toàn không định làm vậy.” Hai mắt Lục Quý Trì sáng rõ, chàng thẳng thắn bày tỏ, “Bởi vì Khương Hằng cũng là bằng hữu của ta, mà muội muội của huynh suýt chút nữa đã phá hủy cả đời nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.