Ninh Thư nghe thấy An Noãn chỉ trích mình như vậy, lại nhìn thấy bộ mặt vô cùng uất ức của An Noãn, vẻ mặt như “Anh đã đẩy tôi vào chỗ chết rồi” khiến cho Ninh Thư cảm thấy không biết phải làm sao.
Ninh Thư xoa xoa trán: “Tông Chính Bân muốn có được cô, nếu muốn có cô, thì năm trăm ngàn đó có phải là nên đưa rồi không?”
An Noãn vay tiền là sự thật, lẽ nào bắt cô không được nhận tiền mà vẫn phải vui vui vẻ vẻ thả An Noãn đi sao.
“Nhưng cách anh làm chẳng khác gì bán tôi cho hắn ta vậy.” An Noãn khóc lóc nói.
Ninh Thư: Lật bàn…
Quả thực không thể vui vẻ mà nói chuyện được nữa rồi, tại sao An Noãn lại nghĩ rằng cô ta bị bán cơ chứ, loại suy nghĩ này Ninh Thư thật không thể hiểu nổi.
“Tôi chỉ nói với Tông Chính Bân là cô nợ tôi năm trăm ngàn, hắn muốn cô làm thư kí cho hắn, cô thiếu nợ năm trăm ngàn hắn cũng nên biết.” Ninh Thư lạnh lùng nói.
An Noãn nước mắt ngắn nước mắt dài nói: “Nhưng tôi cũng có tôn nghiêm, anh làm như vậy có suy nghĩ đến cảm nhận của tôi không, năm trăm ngàn đó tôi sẽ tự trả lại cho anh, không cần tên kia trả giúp.”
“Tùy cô, mặc kệ là ai trả, tôi là thương nhân, trong mắt của tôi chỉ có tiền thôi.” Ninh Thư phất phất tay với An Noãn: “Đi ra ngoài, nếu như còn không giữ quy tắc mà xông vào phòng làm việc của tôi như vậy thì cô lập tức cuốn gói ra khỏi đây ngay cho tôi.”
Nước mắt An Noãn lã chã rơi, trong lòng vô cùng khó chịu, quay sang nói với Ninh Thư: “Lúc đầu tôi nghĩ rằng anh là một người tốt, tôi thực sự nhìn lầm anh rồi, trong đầu anh chỉ có tiền, có tiền có thể làm được cái gì chứ, có phải cái gì dùng tiền cũng mua được đâu.”
Ninh Thư ngó nhìn An Noãn, bật cười một tiếng: “Mạng của em trai cô chính là được tiền mua về đấy, cô cũng không phải vì tiền mà cầu cứu tôi sao?”
Rốt cuộc là cái suy nghĩ quỷ quái gì có thể vì tiền mà khiến bản thân chịu oan ức, sau đó lại nhìn đồng tiền một cách khinh bỉ, khinh bỉ kẻ có tiền?
Làm như vậy sẽ thể hiện được vẻ thanh cao sao?
Hơ hơ!
Có cảm giác suy nghĩ của An Noãn thực sự rất tùy hứng, nghĩ thế nào thì là thế đó.
An Noãn nghe Ninh Thư nói như vậy, nói như kiểu cô ta vì tiền mà trở nên đáng thương, An Noãn cảm giác lòng tự tôn của mình chẳng khác gì bị người ta đem ra lăng trì, đặc biệt là người trước mặt này còn là chủ nợ của cô ta, An Noãn vừa xấu hổ vừa căm giận.
Lẽ nào cô ta phải vứt bỏ hết danh dự của mình để đi cầu xin người ta, nếu như không phải bất đắc dĩ, ai lại đem tôn nghiêm của mình vứt dưới đất mặc cho người ta dẫm đạp chứ.
Điều khiến An Noãn không chịu nổi nhất đó chính là thái độ của Ninh Thư, khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.
“Tiền tôi sẽ trả lại cho anh, cho dù anh là chủ nợ của tôi, nhưng không có nghĩa là anh có thể tùy ý quyết định cuộc đời của tôi.” An Noãn lấy tay gạt nước mắt, quay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Ninh Thư nhún vai, hoàn toàn không biết An Noãn nói vậy là có ý gì, quyết định cuộc đời của An Noãn? Con mẹ nó có rảnh háng mới quản An Noãn.
Hơn nữa Ninh Thư hoàn toàn không biết An Noãn tức giận ở chỗ nào, hoàn toàn không biết An Noãn đang tức giận vì cái gì nữa?
Luôn mồm nói bán cô ta, cái quái gì vậy, muốn gắn kết hai người lại với nhau sao lại khó đến như vậy.
Người thiếu nợ lại thành ông nội người ta luôn rồi sao?
Ninh Thư dùng hết sức xoa xoa mặt mình, khó chịu chết mất!
Sau khi xảy ra chuyện này, mỗi lần An Noãn nhìn thấy Ninh Thư, đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng, coi như không nhìn thấy Ninh Thư, cho dù bình thường có gặp, cũng không đến chào hỏi, hừ một tiếng rồi đi lướt qua Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ cảm thấy không thể giải thích nổi, lẽ nào bây giờ An Noãn nhìn thấy giám đốc công ty mà ngay cả đến câu chào hỏi bình thường cũng không có như vậy được gọi là người tôn nghiêm sao?
Ninh Thư bật cười một tiếng, đương nhiên người nhận được sự ưu ái của ông trời không cần phải suy nghĩ những vấn đề này, cô ta sẽ sống tốt và thoải mái hơn những người khác.
Người khác phải vật lộn để sinh sống, nhưng những người này lại có thể tự mình tồn tại trong thế giới, muốn làm gì thì làm, thảo nào luôn có người ghen tị đến mức biến mình trở thành người độc ác.
Tự mình vất vả cực nhọc không có thu hoạch, nhưng có những người lại coi như là vận may.
Bộ dạng An Noãn lúc này, hoàn toàn là một kẻ ăn cháo đá bát, trái lại luôn nói người khác chà đạp lên lòng tôn nghiêm của cô.
Ninh Thư chỉ mong Tông Chính Bân nhanh nhanh đưa An Noãn đi, nhìn thấy chỉ thêm phiền não.
Tông Chính Bân lúc nào cũng chạy đến tập đoàn Cung thị, với lý do đến để bàn công việc, nhưng cuối cùng đều đến để chọc ghẹo An Noãn, lúc nào cũng khiến An Noãn tức đến xù lông.
Là con người thì đều có thể nhìn ra Tông Chính Bân có hứng thú với An Noãn, mà An Noãn luôn cảm thấy Tông Chính Bân tới tìm cô là để trả thù, thật chẳng nhạy bén gì cả.
An Noãn như vậy càng khiến cho Tông Chính Bân thích thú, hai người cãi nhau ầm ĩ chính là hoan hỷ oan gia.
Ninh Thư chỉ lẳng lặng chứng kiến tất cả mọi chuyện, cũng không nói gì.
Ninh Thư cảm thấy bây giờ cô đã mất đi tư cách làm nam chính rồi, bởi vì cô không còn phù hợp, đối xử không tốt với nữ chính, còn chà đạp lên danh dự của nữ chính, cho vay tiền rồi còn muốn nữ chính trả, quả thực là đại nghịch bất đạo, hơn nữa bây giờ có cảm giác Tông Chính Bân sắp trở được chuyển thành chính rồi.
Có nhân vật nữ chính nào trả lại tiền cho nam chính không?
Đối với lần này, sắc mặt Ninh Thư lạnh tanh, trong lòng đang nở hoa rồi.
Mà Tống Ngưng lại cảm thấy không bình thường, rất không bình thường, vốn phải là hai người yêu nhau, sao bây giờ lại thành ra như thế này, Cung Lạc không phải rất cưng chiều An Noãn sao?
Ngậm trong miệng thì sợ bị hỏng, cầm trong tay lại sợ bị vỡ, hoàn cảnh bây giờ lại là như vậy.
Chẳng lẽ ảnh hưởng của cô ta làm đứt đoạn nhân duyên giữa Cung Lạc và An Noãn rồi sao? Nhưng Tống Ngưng rõ ràng cảm thấy Cung Lạc cũng không yêu mình, hơn nữa hảo cảm về nhau mãi mãi là con số 0, chưa bao giờ có sự thay đổi, là số không tròn trĩnh.
Trong hoàn cảnh lúc này, người không được bình thường chính là Cung Lạc, Cung Lạc đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Tống Ngưng nhìn khắp người Ninh Thư, muốn từ đó tìm ra chỗ không bình thường, nhưng Tống Ngưng quan sát một lúc lâu, cũng không nhìn ra chỗ nào không bình thường, vẫn giống như Cung Lạc trong cốt truyện, thờ ơ cao ngạo.
Nhưng tại sao Cung Lạc lại hờ hững với An Noãn như vậy, lẽ nào trái tim của An Noãn đã thay đổi rồi sao, chạy đến bên cạnh người đàn ông khác.
Đậu má, tình huống gì vậy?
Tại sao bỗng nhiên lại trở nên phức tạp như vậy, nhưng tình hình bây giờ rõ ràng là có lợi với cô ta, An Noãn không ở bên Cung Lạc càng tốt.
Ninh Thư đã sớm để ý đến ánh mắt hoài nghi cảnh giác mà Tống Ngưng đang nhìn mình, khiến trong lòng Ninh Thư lập tức nâng cao cảnh giác, Tống Ngưng muốn làm gì vậy, chẳng lẽ còn muốn lên giường với cô sao.
Tống Ngưng lên tiếng thử dò xét: “Cung Lạc, bây giờ An Noãn sắp chạy theo người khác rồi đấy.”
Ninh Thư nhìn Tống Ngưng, trong lòng rất cảnh giác, nói: “Cô ấy và Tông Chính Bân chỉ là bạn bè thôi.”
“Bạn bè gì, bạn bè mà lại mờ ám như vậy à, em còn thấy hai người họ ở bên nhau hôn nhau nữa.” Tống Ngưng bĩu môi, đưa ngón tay đặt lên môi: “Em với anh là vợ chồng chưa cưới, còn chưa từng hôn nhau, bọn họ như vậy mà chỉ là quan hệ bạn bè thôi sao?”
Ninh Thư híp mắt nhìn An Noãn: “Em quan tâm đến An Noãn như vậy làm gì, người ta chỉ là một nhân viên bình thường, em cũng để ý đến người ta quá rồi đấy.”
Sắc mặt của Tống Ngưng hơi mất tự nhiên, có chút uất ức nói: “Em đang cảnh giác với cô ấy mà, anh cho người ta vay năm trăm ngàn mà còn không chớp mắt, em hoài nghi hai người có quan hệ gì đó là điều rất bình thường.”
Gần đây Tống Ngưng cứ vào thẳng vấn đề như vậy sao? Thực sự là có gì nói đấy, khiến Ninh Thư cũng không biết tiếp lời như thế nào, nhưng trong lòng Ninh Thư lại sinh hoài nghi với Tống Ngưng.
Tống Ngưng thở dài một cái, vỗ vỗ ngực, trước ngực phập phồng, vô cùng cuốn hút.
“Chỉ cần anh không thích An Noãn là tốt rồi.” Vẻ mặt Tống Ngưng vui mừng.
Ninh Thư nhìn lên ngực Tống Ngưng, sau đó mở rộng tầm mắt hơn, ngực cũng to đấy, liền hỏi: “Tại sao anh phải thích An Noãn chứ.”