Ca Ca Xuất Giá

Chương 18: Chương 18




Lăng Lang là một tên cứng đầu không ai có thể địch nổi, cứ nhìn hắn theo đuổi tam ca là biết. Cho nên, Lăng Lang ở lại, cũng bởi vậy, Thẩm Hiên ra lệnh, tam ca cũng ở lại nốt. (Tam ca ngươi liền ngoan ngoãn đi, đời này ngươi không thể thoát khỏi lăng Lang, hô hô ~~). Mà ta, bởi vì ngại làm bóng đèn cho nên ở lại (nói thẳng ra là ngươi đi không được =3=), đương nhiên đầu gỗ cũng ở lại.

Chuyện tiến đánh Toàn Cơ đường tiến hành rất thuận lợi, hơn nữa cũng thành công phong tỏa tin tức.

Nửa đêm, Lăng hạo một người vụng trộm chuồn ra ngoài, hướng Toàn Cơ đường chạy tới. Đi vào mật thất Thẩm Hiên nhắc tới, nhìn tới bức họa kia, Lăng Hạo toàn thân chấn động, không tự giác thốt: “Tiểu thúc thúc!”

Quả nhiên thiếu niên trong bức họa có quan hệ với Lăng gia!

Ngón tay run run chạm lên bức tranh, trong lòng rối loạn hàng vạn suy nghĩ, này con người cấm không được nhắc tới, những tưởng không thể tìm được manh mối nào cho biết hắn còn sống, lại không ngờ tìm được bức hắn trong mật thất của Lăng Hổ. Lăng Hạo trước mắt một trận mơ hồ, giống như có thể nghe thấy thanh âm ôn nhu của tiểu thúc thúc gọi hắn Hạo nhi, thấy được gương mặt tươi cười của tiểu thúc thúc, rõ ràng như mới hôm qua.

“Trong mật thất chỉ có bức tranh, nhất định phía sau còn có huyền cơ.” Nhớ lại lời Thẩm Hiên nói, là ở phía sau bức họa. Cố gắng bình ổn hô hấp, xốc bức họa lên lộ ra một hốc nhỏ.

Khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, Lăng Hạo vươn tay sờ soạng, ngón tay chạm được cái gì đó lạnh lẽo, lấy ra, là một cái đĩa bạc, tái tìm kiếm, cái gì cũng không có.

Cái đĩa bạc này có bí mật gì sao? Lăng Hạo lộn trái lộn phải nhìn, nhíu mày, không nghĩ ra, bèn trả lại chỗ cũ. Tái nhìn lại bức tranh rồi mới xoay người rời đi.



“Thẩm Hiên, ngươi không thấy Lăng Hạo rất kỳ quái sao?” Trên đường đi Kim Lăng, Vân Thư cẩn thận hồi tưởng một chút, tổng cảm thấy không an tâm.

“Ngươi lo lắng cho hắn a.” Mùi dấm chua bốc lên. Đã ra đến ngoại thành Dương Châu mà vẫn còn lo lắng cho Lăng hạo, chính mình ở ngay cạnh mà đến liếc cũng không thèm liếc mắt một cái.

Bất quá nói đi nói lại, từ sau hôm ngủ chung kia Vân Thư đối hắn có điểm là lạ. Kỳ thực lúc trước Thẩm Hiên vẫn thấy mình thực hạnh phúc, buổi sáng hôm đó Vân Thư trong lòng mình tỉnh lại, nhìn bộ dáng ngái ngủ mông lung không hề phòng bị một cách đáng yêu đó Thẩm Hiên thiếu chút không giữ được mình. Nguyên bản nghĩ Vân Thư sẽ cho hắn nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào, ân, hiểu sai, là một nụ cười ngọt ngào, không nghĩ chào đón hắn lại là mọt tiếng kêu sợ hãi cùng một cái ‘vô địch phi ảnh cước’.

“Đông!” một tiếng, Thẩm Hiên lăn quay xuống đất nhìn vẻ mặt vô tội của Vân Thư, lời nói đến miệng lại phải nuốt trở vào. Hắn buồn bực đứng lên, hắc hắc cười hai tiếng, lủi thủi ra ngoài.

Đáng tiếc, nếu khi đó hắn quay đầu nhìn lại nhất định sẽ thấy mạt đỏ ửng thiếu tự nhiên trên mặt Vân Thư.

[Phát hiện Thẩm Hiên ở trước mặt Vân Thư sẽ biến thành tiểu bạch, đứa nhỏ đáng thương, vi nương ôm một cái

~Thẩm Hiên:*trừng mắt* Cái này không phải là do ngươi viết sao!

]



Lăng Hạo trở về biệt uyển đã là canh ba. Mệt mỏi trở lại tiểu viện của mình, trong đầu còn có rất nhiều vấn đề không rõ. Đây là thói quen của hắn, mỗi khi lâm vào trầm tư hắn sẽ đi tìm một địa phương yên tịnh để suy nghĩ.

“Đại sư huynh, ngươi vừa đi đâu về?” Thình lình vang lên một thanh âm dọa Lăng Hạo nhảy dựng.

“Ngủ không được, tùy tiện đi dạo. Ngươi sao không ngủ?” Nguyên lai là Lăng Lang a, Lăng Hạo thở phào nhẹ nhõm.

“Ta cũng ngủ không được. Đại sư huynh, ngươi là vừa mới đi đâu?” Câu hỏi của Lăng Lang khiến Lăng Hạo nhớ tới mật thất trong Toàn Cơ đường, không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng.

“Đi loanh quanh đây thôi.” Thoải mái trả lời, cấp hắn một nụ cười trấn an, Lăng Hạo liền thấy Lăng Lang nhíu chặt mi.

“Phải không? Ta cũng ở quanh đây, sao lại không thấy đại sư huynh a?” Lăng Lang hơi thở dài một cái, biểu tình khiến Lăng hạo cảm thấy bất an, tổng cảm thấy Lăng Lang không giống bình thường.

“Đêm đã khuya, đi ngủ đi.” Lăng Hạo nghĩ nghĩ, vẫn là không có hỏi.

“Ân.” Lăng Lang ngoan ngoãn gật đầu, rời đi.

Hôm nay Lăng Lang thực im lặng, thực ngoan ngoãn, cũng thực khiến người ta lo lắng.



“A, thật thoải mái a!” Tìm được khách ***, thẩm Hiên liền nhanh tay lẹ chân bỏ nhào lên giường, hôm nay chạy một ngày đường thật là mệt chết đi. (Hiên Hiên, anh có đúng là vua ko dzậy, thấy giường là bổ nhào tới, thiệt mất mặt a~)

“Hảo bẩn!” *gật gật*Vân Thư nhẹ nhàng phun ra hai chữ, chạy đường dài như vậy, trên người toàn là bụi đất. “Ta trước đi tắm, đến bữa gọi ta.” Hắn muốn thời điểm tẩy rửa có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, nếu có thể, ngủ luôn một giấc.

Tắm rửa? ‘Thuận phong nhĩ’ của Thẩm Hiên vừa bắt được một thông tin quan trọng, nhất thời con sâu ngủ bị đá bay, đầu óc bắt đầu không tử chủ phiêu phiêu bay bổng trong thế giới tưởng tượng màu hồng phấn. *Nhã Nhã đạp đạp* Sắc lang, ngươi YY cái gì??

“Uy, ngươi có nghe hay không a!” Vân Thư đối với vẻ lơ ngơ của Thẩm Hiên rất bất mãn hô to một tiếng, Thẩm Hiên mới hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn thấy đối tượng vừa YY trong đầu đứng trước mặt, ngơ ngác một hồi, máu mũi lập tức phun trào. (Hừ đáng đời!!)



Lăng Hạo đứng trong gió một lát đã thanh tỉnh khá nhiều. Cẩn thận nhớ lại mật thất kia, phía sau bức họa quả thật chỉ có một cái đĩa bạc.

Có huyền cơ? Khi Thẩm Hiên nói lời này vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên, hắn nhất định đã thấy cái gì đó! Không có khả năng chỉ là cái đĩa bạc đó.

Cái đĩa bạc đó cũng không phải vật trân quý gì. Lại nói, trong đĩa có một tầng mỏng gì đó, màu sắc thoạt nhìn rất kỳ quái.

Đang nghĩ, bỗng phía sau vang lên tiếng động rất nhỏ, Lăng Hạo liền quát lớn “Ai?!” tay sờ lên bội kiếm bên hông.

Dưới ánh trăng, một bóng người chậm rãi bước ra khỏi bóng cây, tóc hắn bị gió thổi loạn, mang theo cỗ quỷ dị, màu bạch y dưới ánh trăng ánh lên quang mang yêu dị. Người nọ ngẩng đầu, Lăng Hạo nhịn không được hít vào một ngụm lãnh khí: “Tiểu thúc thúc!”

Người nọ không có phản ứng gì, nghe thấy tiếng kêu liền quay người chạy ra khỏi viện lý. Lăng Hạo âm thầm thở hắt ra một hơi, muốn đề khí đuổi theo, thân thể lại một trận hư nhuyễn ngã ngồi xuống đất.

Bị hạ dược? Lăng Hạo hoảng sợ nhìn người nọ bay xa tầm mắt, há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói được.

Vòng vo quay đầu, nghĩ xem bao lâu nữa mình có thể cử động, lại bất ngờ cứng người, bên kia sân, rõ ràng là, Lăng Lang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.