Cá Mặn Vị Diện Phòng Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 14: Chương 14: Mất tích




Phương Trường chẳng hề bài xích với cái chuyện thêm bạn tốt này.

Vậy nên liền gõ tên người nghe lúc nãy vào khung tìm kiếm.

Khung tìm kiếm nhảy ra thông báo【 Người chơi ở trận doanh đối địch, không thể thêm bạn. 】

Hả?

Xưa nay Phương Trường chơi game cũng không ít, suy nghĩ một chút “Có lẽ là do hệ thống bố trí Quang Minh đại lục cùng Hắc Ám đại lục là hoàn toàn đối địch, muốn ngăn cách hai bên rồi.”

【Chắc vậy. 】 Người xem có chút thất vọng.

【Công bố chính thức đúng là hai bên đối địch, thế nhưng tôi không ngờ đến thêm bạn tốt cũng không thể. 】

Phong cảnh xung quanh liền biến đổi.

【Có điều streamer à, tôi năm nay 28 tuổi, cao 190m, nặng 70 kg, thu nhập ổn định, chưa từng làm gì bất lương nhé. Streamer có bạn trai chưa? Nếu không thể thêm được bạn tốt trong game thì chúng ta có thể lén lút liên lạc tâm sự bằng cách khác nhé? 】

【Hahahaha...! Hóa ra đây mới là mục đích của lầu trên sao? (¬‿¬) 】

【Đê tiện! Nhưng tui thích lắm, streamer, tôi cũng chưa có bạn trai nè, tui đẹp lắm đó, cậu có nhu cầu không?! Có nhu cầu về đây tui nuôi nè. 】

【 Streamer, cậu thiếu một chiếc người yêu ấm áp như tui á!!! ( ̄З ̄)♡】

Một đống bình luận cầu gả ào ào lướt qua.

Lần đầu tiên Phương Trường biết hóa ra mình có giá đến vậy.

Bất quá Phương Trường biết bọn họ chỉ trêu đùa mình, thật sự nghiêm túc chắc không có, nên cũng đùa lại “Người yêu là phải kiếm, nhưng cái vụ mọi người muốn nuôi tôi ấy, tạm thời chưa cần đâu, tôi vẫn nên tự thân vận động cơm no áo ấm thôi.”

Ở Quang Minh đại lục, muốn học kỹ năng phải đi kiếm *NPC trưởng thôn ở thôn tân thủ.

*NPC (Non-player character): là một nhân vật giả lập trong các trò chơi do hệ thống điều khiển.

Chức năng “Trợ giúp” của NPC Quang Minh đại lục vô cùng giống với hệ thống phòng livestream. Nếu muốn nhận được câu trả lời đều phải có yếu tố trao đổi.

Những NPC dễ thì chỉ cần đứng trước mặt là được.

Có những NPC lại rất phức tạp, tỷ như phải đưa vật phẩm mới có được đáp án từ nó.

Cũng may NPC như vậy cũng không nhiều, chỉ có những nhiệm vụ đặc thù mới có cơ hội gặp mà thôi.

Vì chọn chức nghiệp pháp sư, nên Phương Trường học được mấy cái kỹ năng sơ cấp như “Hỏa cầu”, “Thủy cầu”, “Lôi cầu” thêm cái “Ánh sáng mê hoặc”, tất cả đều là skill phòng thân bị động.

Sau đó liền bị trưởng thôn bắt đi chém heo.

Chém xong 10 con, Phương Trường lại còn phải đi nhặt phân heo nữa chứ!!

Quả nhiên, bất kể năm sản xuất hay thể loại, game nào cũng vậy, mấy cái nhiệm vụ tân thủ đều vô cùng tẻ nhạt.

Phương Trường vừa nhàm chán nhặt phân heo, vừa cùng người xem buôn chuyện. Nhưng có điều...

“Mấy người nhìn đống phân này xem, màu khá đều, chắc chắn là một con heo khỏe mạnh.”

“Đống phân này có chút nát, nhìn là biết con heo này không khỏe rồi...“.

Đa phần bình luận đều là 【Streamer im miệng đi!!!! 】

【 Đậu móa!! Tôi đang ăn cơm nha!! Đừng có nói về mấy hình ảnh dễ liên tưởng như vậy chứ! 凸 ('△ ' #) 】

【Tôi cũng vậy!! Mà hình như streamer cố tình bắt nạt chúng ta đúng không??】

【Tôi có đang chơi cùng game với streamer không vậy?? (; ⌣̀_⌣́)】

Ồn ã nói chuyện một lúc, thời gian trôi qua rất nhanh.

Phương Trường thuận lợi lên tới level 20, có thể rời khỏi thôn tân thủ, nhưng nán lại học thêm vài skill nữa rồi mới đi sang thành phụ cận.

Bước vào thành Phương Trường mới có cảm giác mình đang chơi game online, chứ cứ ở thôn tân thủ thì có khác gì mấy cái game offline nhảm nhí đâu.

Trong thành, NPC cùng người chơi đi đi lại lại, đông đúc náo nhiệt vô cùng.

Nhưng Phương Trường không có hứng thú dạo phố chút nào, nên ước lượng số vàng mình có một chút, rồi đi đến tửu lâu gần nhất.

Đặc biệt ở chỗ, trong thành khắp nơi đều là cửa hàng của hệ thống, nhưng cái tửu lâu này lại do chính một người chơi mở.

Nhìn thấy Phương Trường đi vào, ông chủ liền chạy ra tiếp đón. Thấy đối phương, hai người đều ngạc nhiên đến sững sờ.

Phương Trường kinh ngạc là vì không ngờ đến tửu lâu này lại do người chơi kinh doanh, còn ông chủ ngạc nhiên là vì cấp bậc của cậu.

Phi thuyền đã vận hành cái game này nhiều năm, ban đầu quả thật cũng có người đơn thuần giải trí, nhưng chơi như vậy level vô cùng thấp, mà tất nhiên ai cũng muốn trở thành cao thủ, nên những người chơi như vậy dần biến mất.

Chỉ ngoại trừ mấy người đam mê kinh doanh, yêu thích chơi nuôi trồng các kiểu, không quan tâm giang hồ chứ đã lâu lắm rồi không thấy có người chơi đẳng cấp thấp xuất hiện.

Nhưng ông chủ phải có phong thái của ông chủ, chỉ sững người đôi chút liền thay đổi thái độ, nở một nụ cười thân thiện “Xin chào, tôi có thể giúp gì cho quý khách?”

“Tôi muốn vài món ăn rẻ rẻ một chút.” Phương Trường chỉ chỉ ví tiền “Mới từ thôn tân thủ ra, tiền vàng không nhiều.”

“Được, không thành vấn đề.”

Đúng lúc đó lại có mấy người đi vào “Diệp Tử, như cũ nhé.”

“A xin chào, được chứ.” Ông chủ đáp lại, thấy hai người vừa đi vào ủ rũ vô cùng, quan tâm hỏi “Làm sao nữa? Bằng hữu của các cậu vẫn chưa tìm được?”

Diệp Tử hỏi trúng nỗi phiền lòng, hai người như tìm được chỗ xã, liền kể lể: “Đúng vậy, thằng nhóc kia xưa nay chưa bao giờ ngắt liên lạc lâu như vậy. Ông nói xem, gửi tin nhắn không đáp lại, dò hỏi khắp nơi cũng như đá chìm đáy biển. Đây rốt cục là chuyện gì vậy chứ?“.

Diệp Tử an ủi hai người “Chắc cậu ấy đang bận việc riêng thôi. Nhưng vấn đề là, dạo này tôi nghe các khách hàng khác cũng gặp phải trường hợp tương tự, có bạn bè không thể liên lạc được. Coi như là bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể nhiều người có việc riêng đột xuất cùng lúc như vậy chứ??.”

Phương Trường tay thì châm trà hết sức chăm chú, nhưng tai nghe không lọt một câu nào.

'Vấn đề'. Bây giờ cậu sợ nhất là hai chữ này, nó giống như sự bắt đầu của một chuỗi phiền phức vô tận vậy.

Chờ hai người kia tiến vào phòng riêng, Phương Trường níu ông chủ lại, không kìm được tò mò hỏi “Bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?”

“À.” Diệp Tử trả lời “Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Một người bạn của bọn họ đột nhiên mất liên lạc từ ba ngày trước. Hơn nữa mấy người đó lại không cùng trên một phi thuyền, liên lạc hoàn toàn bị cắt đứt. Bây giờ cũng chỉ đành tự mình đi tìm hoặc chờ người kia liên lạc lại thôi.”

Phương Trường nghe có chỗ không hiểu, liền lén lút lật lại giới thiệu về thế giới này trong phòng livestream.

Bỏ qua phần khái quát đơn giản, lật tiếp 2 trang nữa mới thấy được đáp án.

Hóa ra đi tìm nguồn năng lượng mới không chỉ là việc của một chiếc phi thuyền, mà là của cả một hạm đội.

Hành tinh ấy rất tự tin với lĩnh vực khoa học – kĩ thuật hàng không, hơn nữa thời điểm đó xuất hiện vô cùng nhiều nhân tài, nên trực tiếp huấn luyện luôn một hạm đội.

Vậy nên mới có trường hợp người mất tích cùng hai người kia không cùng trên một phi thuyền.

“Vậy sao? Hiện tại mấy chuyện như vậy xảy ra rất nhiều?” Phương Trường vừa gắp thức ăn, vừa hỏi ông chủ.

“Thật ra cũng không nhiều, chỉ tầm khoảng 3-4 trường hợp mà thôi. Nhưng sợ rằng mấy ngày nữa sẽ thêm vài trường hợp tương tự. Nếu một phi thuyền nào đó xảy ra vấn đề, chắc chắn sẽ không ít người mất tích như vậy đâu. Nhưng nhỡ may..., Ài, cũng chẳng có biện pháp, bây giờ, một là tự tìm, hai là chờ những người kia tự liên lạc, ba là phản hồi với hệ thống, chờ *GM bên kia đến giải quyết thôi.”

*GM( Game Master): người trực tiếp chịu trách nhiệm về game do công ty mà họ làm việc phát hành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.