Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 117: Chương 117




Diêm Thương Tuyệt vừa rời đi, Tưởng Niệm liền tỉnh, nhìn phòng bệnh VIP cao cấp cười giễu, cao cấp? Cô bây giờ hẳn là cấp thấp chăng?! Khởi động cơ thể mệt không chịu nổi từ từ ngồi dậy, khi nhìn thấy áo khoác màu Champagne trên ghế dựa hốc mắt liền đỏ lên, là chú, hắn luôn ở đây?

Thật ra cô hẳn là hạnh phúc mới đúng, bởi vì lúc cuộc sống của cô bị hủy hoại còn có người bằng lòng bảo vệ cô mà không cần báo đáp!

Chú, cảm ơn! Cảm ơn chú đã bên tôi!

Tưởng Niệm hít sâu một hơi, lại chậm rãi xuống giường sau đó cầm lấy di động nhắn vài chứ: ‘em đi ra ngoài một chút sẽ nhanh trở lại.’ Sau đó mặc đồ bệnh nhân men theo vách tưởng đi ra ngoài, hạ thân đau đớn nhắc nhở cô tối hôm qua cô đã bị người cưỡng bức.

Nước mắt, lại chảy ra, không kiềm nén được.

Nguyệt Lê bị bắt, cô muốn đến An gia nhìn xem, chú An và chị Tiểu Miểu nhất định rất khổ sở, cô làm sao có thể họ một mình gánh vác phần thống khổ này?

Bên ngoài còn đang mưa, bầu không khí làm người ta bất giác thấy thương cảm, Tưởng Niệm đứng ở cửa bệnh viện, ngẩng đầu nhìn sắc trời mênh mông mưa dầm này, trong lòng nói không nên lời thất bại.

Không có dù, Tưởng Niệm bước từng bước đi trong mưa, cô muốn cho nước mưa rửa sạch tội ác này trong lòng cô, trong đầu hay xuất hiện một câu nói thế này: vì cô, An Nguyệt Lê mới ngồi tù, tất cả đều tại cô, đều tại cô….

Trên mặt, trên người rất nhanh thấm nước mưa dù cho rát ít, nhìn vào đôi mắt kia càng làm cho người ta thương tiếc, cô cứ vậy thất thỉu đi trong cơn mưa.

“Tưởng Niệm….” Tô Xích Cảnh vừa mới mua đồ ở trung tâm thành phố xong, ngồi vào xe vừa chạy xe ra khỏi bãi đỗ thì thấy Tưởng Niệm một mình bước trong mưa, hắn vội vàng thắng xe lại, sau đó xuống xe đi đến bệnh viện đối diện với bóng lưng cô đơn của Tưởng Niệm ở bên kia đường hô to lên.

Sao cô ấy ra đây?

Lúc nhận điên thoại của Tuyệt, hắn tức giận không thôi, rốt cuộc là chuyện gì còn quan trọng hơn cả Tưởng Niệm? Phải rời đi ngay lúc này? Không biết cô ấy vừa mới trải qua chuyện thế kia sao?

Lo lắng Tuongr Niệm ở một mình sẽ nghĩ quẩn, hắn liền gấp gáp trở lại nhưng không nghĩ đến vừa tới bệnh viện liền thấy bộ dạng này của cô, nhìn bóng lưng gầy yếu, lòng Tô Xích Cảnh tê rần.

Lấy dù, vứt bỏ bữa sáng, chạy như gió về phía Tưởng Niệm.

Tưởng Niệm bất chấp mưa, thất thần bước đi, đột nhiên cánh tay căng thẳng sau đó một lực lớn kéo cô về phía sau, cô liền ngã vào một vòng ôm ấm áp.

Tưởng Niệm mới đầu ngẩn ra, sau đó sợ hãi ôm lấy bản thân, vẻ mặt lo sợ: “Đừng đừng mà…”

“Tưởng Niệm? Tưởng Niệm, đừng sợ, là tôi, là tôi đây! Em xem, là tôi.” Tô Xích Cảnh nhìn động thái hớt hoảng bối rối không biết làm sao của cô mà lòng đau thật đau, ôm chặt cô vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành.

Tưởng Niệm vẫn không thể tỉnh táo lại, cả người run cầm cập, thì thào:” Đừng, đừng.”

Tô Xích Cảnh ôm chặt lấy co, muốn cô mau chóng bình tĩnh lại, nhưng thấy cô vẫn còn hoảng sợ, lại nghĩ, vứt bỏ dù, hai tay nhanh chóng bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cánh môi dán lên môi cô. (đệt!!! *lật bàn* :v)

Một giây đó, mọi thứ như yên tĩnh lại.

Một giây đó, Tưởng Niệm trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng.

Một giây đó, Tô Xích Cảnh lần đầu tiên nếm được cái đẹp của cô, cảm thấy dù là ở ngày đông nhưng cũng có thể thấy được hoa hồng đỏ trải đầy trên đất.

Hai người ôm nhau ở nơi công cộng, từ xa nhìn lại trông như những người yêu ôm hôn một cách thâm tính thắm thiết, trong mắt chỉ có nhau.

Hơn mười giây sau, Tưởng Niệm mới hung hăng đẩy Tô Xích Cảnh ra, tức giận giậm chân, chỉ vào hắn khóc lên: “Chú cũng muốn khi dễ tôi sao?”

Tô Xích Cảnh đau đến chết lặng, cứng ngắt đứng ở đó, nghe cô lên án mà gương mặt yêu nghiệt nhất thời trắng bệch.

Cô nói hắn khi dễ cô?! Hắn yêu cô sâu như vậy, làm sao nỡ?

Nụ cười chua xót hiên trên môi, Tô Xích Cảnh dùng một ngón tay xoa cảnh môi nơi vừa hôn qua cô, bên trên còn mang chút hơi ấm từ cô.

“Tôi không nghĩ sẽ khi dễ em, chỉ là tôi và An Nguyệt Lê giống nhau, đều muốn bảo vệ em, chỉ cần em tốt, tôi đã vui rồi.” Dáng vẻ vô cùng đau đớn của Tô Xích Cảnh khiến Tưởng Niệm cảm thấy quấn quýt.

Nhìn hắn nhặt dù lên, đi về phía mình, Tưởng Niệm có chút áy náy, có phải mình quá nặng lời rồi không? Có bao giờ chú ấy tổn thương mình? Chú luôn là sứ giả bảo vệ bên cạnh mình mà!

“Thực xin lỗi!” đưa mắt nhìn Tô Xích Cảnh, Tưởng Niệm cúi đầu áy náy, nhẹ nhàng nói, giọng có chút run run có thể do vừa rồi bị dọa..

Tô Xích Cảnh giương khóe môi cứng ngắt, lắc đầu, giơ dù đi đến bên cô: “Đổ mưa lớn như vậy em còn muốn đi đâu? Chẳng phải vẫn chưa khỏe sao?”

Trong lòng Tưởng Niệm dậy sóng, trong giọng nói mang theo khổ sở: “Em muốn đến An gia nhìn xem.”

“Được, tôi đưa em đi.” Tô Xích Cảnh nhẹ nhàng cười, kéo cô đang lạnh như băng đi về phía xe: “Chúng ta thay quần áo trước đã, em xem cả người em ướt hết rồi.”

Giọng hắn chất chứa ôn nhu.

Trong cuộc sống, luôn có một người bằng lòng làm mọi chuyện vì bạn, bảo vệ bạn, đó là chuyện vô cùng hạnh phúc, một hạnh phúc giản đơn, người đó không nhất định có nhiều tiền, hông nhất định phải giỏi giang, chỉ cần lúc bạn không vui, cho bạn một vòng tay ấm áp, lúc bạn vui vẻ, cười cùng bạn là đủ rồi.

Lần này, Tưởng Niệm không phản kháng, ngoan ngoãn để hắn kéo đi, hai người ngồi vào trong xe, đi mất.

Nhưng ở cửa bệnh viện, một bóng dáng cao gầy quyến rũ, mặc chiếc váy siêu ngắn màu đỏ ôm lấy bờ mông, môi đỏ mọng phà ra khói thuốc mị hoặc, lúc nhìn đến chiếc xe thể thao bán với số lượng có hạn lướt qua mới cười lạnh, sau đó cầm lấy điện thoại màu hồng phấn đính đầy kim cương nhìn hai người ôm hôn trên màn hình, âm mưu cười.

Tưởng Niệm nhìn ngoài cửa sổ, tâm trạng phức tạp, bất an xoắn ngón tay, mím môi, cô koong biết lát nữa phải đối mặt với chú An và chị Tiểu Miểu như thê nào, họ hận cô chăng?

“Đừng lo, có tôi đây.” Tô Xích Cảnh nắm tay cô, nhẹ nhàng nói.

Vành mắt Tưởng Niệm đỏ lên, gật gật đầu, sau đó rút tay về, có chút xấu hổ.

“Nghỉ ngơi một chút đi khi nào đến tôi sẽ gọi em.” Tô Xích Cảnh xẩu hổ vuốt lòng bàn tay, ngượng ngùng cuồi.

“Không cần, em đả nghỉ ngơi tốt lắm rồi.” Tương Niệm nhìn gương mặt anh tuấn mê chết người của hắn, rồi nghĩ đến cảnh bốn cánh môi chạm nhau vừa rồi rất là buồn rầu.

Chú ấy hôn cô, vì sao?

Về sau phải đối diện với chú thế nào? Bọn họ còn có thế giống như lúc trước không?

“Lúc nãy….” Tô Xích Cảnh thấy dáng vẻ cô bất an liền mở miệng giải thích, hắn quan sát biểu cảm của Tưởng Niệm, thấy cô không có phản ứng gì gọi là ‘kịch liệt’ mới tiếp tục nói: “Chuyện lúc nãy, tôi xin lỗi em, em đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là thấy cảm xúc của em không ổn định nên tôi hơi hoảng hốt, cho nên dưới tình huống chưa có kế hoạch gì mới làm vậy với em, tôi chỉ là không muốn em suy nghĩ tiêu cực.”

Nhìn hắn căng thẳng giải thích, Tưởng Niệm chỉ cười nhẹ, thân xác cô cũng không sạch sẽ gì, bị hắn nói vậy, bản thân càng cảm thấy mình là loại người đã là kỹ nữ còn muốn thờ trinh tiết.

Nhưng cô biết Tô Xích Cảnh thật sự không có ý khinh thường cô, một lúc sau, Tưởng Niệm mới mấp máy môi nói: “Không biết anh Nguyệt Lê thế nào?”

“Tôi sẽ mau chóng đưa cậu ta ra ngoài.” Trong lòng Tô Xích Cảnh lúc này cảm thấy “ngũ vị tạp trần”, nhìn tình hình giao thông phía trước nhẹ nhàng nói với Tưởng Niệm, tôi có người trong đó…chắc chấn đấy.

“Không cần, anh ấy sẽ không chịu ra ngoài.” Đôi mắt trong suốt của Tưởng Niệm nhìn chằm chằm hắn.

An Nguyệt Lê sẽ không, bởi vì cô hiểu anh là một người đàn ông chân chính, sẽ chịu trách nhiệm với việc mình làm, tuy tất cả đều tại cô, dù cô cũng rất muốn để anh ra ngoài, cũng rất muốn nói cô không sao, nhưng cô hiểu anh!

“Vì sao không? Em hiểu cậu ta như vậy sao?” Tô Xích Cảnh một tay lười biếng đặt trước trấn, có chút uể oải.

“Bởi vì anh ấy là người đàn ông có trách nhiệm, đúng vậy, em hiểu ảnh, cũng giống như ảnh hiểu em.” Tưởng Niệm nhìn hắn, anh mắt kiên định.

Tô Xích Cảnh nhất thời không biết mở miệng thế nào, nên không nói chuyện nữa.

Nghĩ đến câu nói ‘đúng vậy. Em hiểu ảnh, như ảnh hiểu em vậy.’ của cô mà lòng trăm mối tơ ngàn, bọn họ tâm ý tương thông đến như vậy sao? Quan hệ của họ tốt đến cỡ nào đây?

Còn mình thì sao? Ở trong lòng cô ấy có chiếm được một góc nhỏ không?

Nhưng mặc kệ trong lòng cô ấy có hắn hay không, hắn vẫn bằng lòng vì cô làm mọi chuyện.

Rất nhanh, Tô Xích Cảnh và Tưởng Nienejm đến cửa An gia, Tưởng Niệm vội vã xuống xe, những giọt nước rơi trên tóc cô, mưa nhỏ dần nhưng xung quanh vẫn phủ đầy sương mờ, ngửi hương đất thơm mát, Tưởng Niệm mỉm cười, dù tâm trạng cô có tệ bao nhiêu, chỉ cần ngửi được hương tự nhiên quen thuộc, cô sẽ cảm thấy sinh mệnh có giới hạn, còn sống thật tốt!

Cô cảm thấy sự ủng hộ của thiên nhiên, cảm nhận được hương vị ngập tràn tinh thần phấn chấn, cảm thấy đủ, chẳng phải nói đủ là vui rồi sao?

“Sao không mở dù?” Tô Xích Cảnh ngừng xe liền thấy cô hưởng thụ đứng trong mua, mái tóc lại ướt, vừa rồi bảo cô đi thay quần áo cô không nghe, bây giờ lại ướt nữa rồi.

“Không có gì, tôi thích những cơn mưa phùn như vậy, nó khiến tôi cảm thấy vui vẻ, làm tôi quên đi đau thương, không nói nữa, chúng ta đi vào thôi.” Một tay Tưởng Niệm vén những sợi tóc rũ xuống sang sau tai, nhìn Tô Xích Cảnh cười cảm kích.

Thật ra muốn cô đi vào đối mặt với chú An và chị Tiểu Miểu, cô cần rất nhiều sức mạnh, cần dũng khí, cô không biết họ sẽ đối xử thế nào với mình? Dù sao cô cũng khiến ông mất đi con trai, làm chị ấy mất đi người chồng.

Cô sợ nhìn tháy ánh mắt chất chứa hận thù của họ! Vì vậy cô cần sức mạnh, sức mạnh có thể gánh vác tất cả!

Điểu chỉnh cảm xúc một chút, Tưởng Niệm cùng Tô Xích Cảnh liền đi vào xưởng An gia, nhà xưởng trống trãi không một bóng người, Tưởng Niệm nhíu mày trao đổi ánh mắt với Tô Xích Cảnh, trong mắt hai người đều mang theo khó hiểu và thắc mắc.

“Chú An? Chú có ở đây không? Chú An?” tưởng Niệm dẫn đầu từng bước đi đến phòng làm việc, Tô Xích Cảnh bỉu môi theo sau Tưởng Niệm.

“Đừng kêu, bọn họ không có ở đây, cô đi đi.” Một giọng nam vang lên, giọng điệu nhàn nhạt cho thấy lúc này hắn không vui vẻ gì. Tưởng Niệm nghe giọng ngẩng đầu lại, thấy tiểu Trương dựa vào cửa sổ lầu 2 không vui nhìn mình, cô run lên, ánh mắt này tựa hồ mang theo oán hận.

Bởi vì Nguyệt Lê vì cô ngồi tù?

Tưởng Niệm biết tất cả đều là lỗi ở cô, là cô nợ họ.

“Vậy chú An đi đâu? Chị Tiểu Miểu đâu? Đến sở cảnh sát sao?” Tưởng Niệm nâng đầu nhìn hắn, vội vã hỏi.

“Đi đâu? Ha ha~ cô vẫn không nên quan am thì hơn, bởi vì cô tự cho là đúng đi nhúng tay, Nguyệt Lê vào tù còn chưa biết bị phán bao lâu? Cũng vì cô tự cho là đúng nhúng tay, Tiểu Miểu, sinh non rồi!” giọng điệu mang theo trào phúng, tiểu Trương vô ý nhìn về Tô Xích Cảnh.

Sinh non rồi?! Đầu óc cô như bị một vật gì đó đập mạnh vào.

Tưởng Niệm giật mình tại chỗ, nhìn chằm chằm tiểu Trương, cảnh môi run rẩy: “Bệnh viện nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.