Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 121: Chương 121




Sáng sớm, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ xuyên qua rèm hắt vào, tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, đánh thức Diêm Thương Tuyệt, hai hàng lông mày của anh nhíu lại, từ từ mở mắt, nghiêng đầu nhìn điện thoại trên tủ đầu giường, cẩn thận rút tay đặt bên hông Tưởng Niệm ra, sau đó xoáy mở chăn một cách nhẹ nhàng rồi đứng dậy, cầm di động lên bước xuống giường lớn, có lẽ do tối hôm qua sau khi cùng Tưởng Niệm tắm uyên ương, hai người đi ngủ không có mặc gì, cho nên hiện tại cả người anh khỏa thân, cơ bắp rắn chắc lộ ra trông vô cùng mê hoặc . . .

"Nói đi" giọng lười biếng vang lên, Diêm Thương Tuyệt lấy tay xoa nhẹ hốc mắt, tối hôm qua, Tưởng Niệm gặp ác mộng, miệng liên tục la hét “ Không, không được đụng vào tôi . . . “, vì thế anh cả đêm không ngủ, an ủi cô dịu dàng, làm cho cô không sợ nữa, anh chưa từng đối xử nhu mì với bất kỳ người phụ nữ nào như tối hôm qua, cho đến khi trời dần sáng, anh mới từ từ nhắm mắt ngủ.

"Tổng giám đốc, không xong rồi, hôm nay trên trang đầu của tất cả các báo, từ tuần san giải trí đến thời báo Kinh tế đều đăng hình ảnh Thiếu phu nhân . . . cùng thiếu gia Tô hôn nhau, hơn nữa hiện tại cổ phiếu công ty đang trượt giá, các cổ đông đã sớm có mặt ở công ty chờ ngài.” Giọng nói của Mị Cơ vang lên đầy lo âu.

Hôn nhau! Tưởng Niệm cùng Tô Xích Cảnh ? Chuyện xảy ra khi nào?

Bàn tay cầm điện thoại nổi đầy gân, khóe miệng hơi nhếch thành một đường thẳng, giọng nói như đang đè nén sự tức giận, khuôn mặt căng cứng giống như bão táp sắp đến.

Quả nhiên, sau khi nghe xong Diêm Thương Tuyệt ngừng thở, tức giận ném mạnh di động xuống đất, cho dù điện thoại chất lượng tốt đến đâu cũng khó có thể nguyên vẹn.

Trên giường, Tưởng Niệm nghe thấy tiếng động mạnh, mở mắt lo lắng, nhìn bên cạnh không có bóng người, cô còn nhớ tối hôm qua được anh ôm chặt, làm cho cô cảm thấy vô cùng ấm áp mặc dù tâm trạng hoảng hốt, lập tức ngồi dậy, làm cho chiếc chăn đắp trên mình tuột xuống, để lộ ra cảnh xuân tươi đẹp.

Anh ở đâu?

Tưởng Niệm ngồi dậy, liền vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Diêm Thương Tuyệt, nhìn thấy anh khỏa thân, sắc mặt của Tưởng Niệm đỏ lên, sau đó thẹn thùng cúi đầu xuống, hô tiếng nhẹ "Anh."

Tối hôm qua, anh ôm cô vào phòng tắm, dịu dàng giúp cô tắm, trong suốt quá trình cũng không xâm phạm cô, làm cho cô thả lỏng cơ thể, nói mình chỉ giúp cô tắm, cô cảm thấy không được tự nhiên không biết anh sẽ làm gì, lo sợ tới mức chỉ biết đứng ngây ra, sau khi tắm xong, anh nhẹ nhàng lau thân thể cô, sau đó ôm cô đi ngủ, cô nhớ mang máng hình như mình gặp ác mộng, anh dịu dàng nói lời an ủi bên tai cô, cả đêm cô đều nghe thấy tiếng anh, sau đó không còn cảm thấy hoảng sợ nữa, ôm chặt cánh tay anh rồi chìm vào giấc ngủ.

Cho nên, đối với anh, Tưởng Niệm cảm thấy rất biết ơn, ai đối xử tốt với cô, cô đều biết ơn .

Vẻ mặt Diêm Thương Tuyệt lo lắng, quay đầu nhìn Tưởng Niệm, thấy cô cúi đầu xấu hổ, nửa thân trên lộ ra bên ngoài, tóc rủ xuống trước ngực nhưng không che hết điểm quyến rũ chết người, dưới bụng của anh đau nhói, sau đó sải bước về phía cô.

"A "

Cứ như vậy, Diêm Thương Tuyệt nhào tới, sau đó đè Tưởng Niệm một cách gắt gao, há miệng to, thở hổn hển "Nói, em cùng Cảnh hôn nhau lúc nào?"

Tưởng Niệm bị anh đè ép đến nỗi không thể thở được, lời nói của anh lạnh rét, làm cô đột nhiên dựng tóc gáy "Em … em . . ."

Diêm Thương Tuyệt nhìn dáng vẻ của cô, cũng biết sự việc kia nhất định không phải giả dối, cô cùng Cảnh hôn nhau thật?

Anh phẫn nộ, cả người tràn đầy tức giận.

Vừa chằm chằm nhìn vào cô, vừa hung hăng đem môi mỏng hôn lên cánh môi mềm mại như hoa anh đào của cô, si mê nhìn thân hình tuyệt mỹ và khuôn mặt nhỏ nhắn "Chuyện khi nào?"

Tưởng Niệm nhìn anh, mặt vặn vẹo, trong lòng sợ sệt, giống như đứa nhỏ phạm tội, ánh mắt bất định, vâng vâng dạ dạ nói "À. . . Chính ngày hôm qua ở bệnh viện, tâm tình của em không tốt, chú. Đấy chỉ là cách giúp em trấn tĩnh lại, nhưng chúng em chỉ là" Tưởng Niệm nghiêng đầu một chút, chần chừ, sau đó giải thích cẩn thận"Chúng em chỉ chạm nhẹ môi thôi, không có gì cả, hãy tin tưởng em!"

Tin tưởng cô! ? Đương nhiên, anh tin tưởng cô, chẳng những tin tưởng cô mà cũng tin tưởng Cảnh, anh biết Cảnh thích Tưởng Niệm, nhưng anh ta sẽ không hèn hạ đến mức dùng thủ đoạn đó, hơn nữa Tưởng Niệm là một người cố chấp, đã đi theo ai thì sẽ không còn để ý đến người khác nữa, bao gồm cả An Nguyệt Lê, đây chính là lý do tại sao lúc trước anh nhất định phải chiếm được cô, còn nguyện ý cưới cô, anh hiểu cô, mười năm trước hiểu cô!

"Vậy tại sao ngực của em lại có vết đỏ, đã xảy ra chuyện gì?" Mặc dù, biết có người mưu kế hãm hại, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy không thoải mái, dù sao cô cũng là người phụ nữ của anh!

"Đó là do bị bỏng nước sôi " Tưởng Niệm nói có chút thương cảm, nhớ tới ngày hôm qua chị Tiểu Miểu đối xử với cô căm thù đến tận xương tủy, cô đau lòng không thôi.

"Bỏng nước sôi? Khi nào vậy? Buổi sáng không phải còn rất tốt sao? Em cùng Cảnh rốt cuộc đã đi nơi nào?" Diêm Thương Tuyệt nhìn những điểm đỏ kia, đúng là vết phồng nước, tối hôm qua anh đã nhìn thấy, nhưng nhìn cô mệt mỏi như vậy, không muốn nỏi, không nghĩ đến là bị bỏng nước sôi, người nào làm vậy.?

"Chúng em đi đến An gia, muốn xem chú An và chị Tiểu Miểu ra sao, nhưng khi đến An gia mới biết, chị Tiểu Miểu bị sảy thai, em đi đến bệnh viện thăm chị ấy, nhưng khi thấy em, chị ấy tâm tình kích động, bất ngờ ném bình nước sôi vào người em" Tưởng Niệm thật ra không muốn nói chuyện này, nhưng nghĩ lại cảm thấy không ổn, nhất định đã xảy ra chuyện gì, nên anh mới biết chuyện cô và Cảnh hôn nhau, nếu mình lừa gạt anh, anh nhất định sẽ biết, sẽ cho là mình cố ý gạt anh, để cùng chú làm việc gì mờ ám, đến lúc đó không biết chừng còn liên lụy đến chú nữa.

Cho nên nói thật vẫn hơn!

"Vợ của An Nguyệt Lê? ! Cô ta làm em bị bỏng? Còn ném bình nước nữa?" Diêm Thương Tuyệt ngồi dậy nhanh chóng, nhưng vẫn dùng cặp mắt như hổ báo nhìn chằm chằm vào mắt cô.

"Chị ấy không phải cố ý, hơn nữa, chuyện chị ấy mất đi đứa bé có liên quan đến em, nỗi đau của chị ấy quá lớn, em thật sự không tốt! Nghĩ rằng có thể giúp được gia đình họ, nhưng cuối cùng lại hại anh Nguyệt Lê" Tưởng Niệm bị bộ dạng hung ác của anh dọa cho sợ hãi, nhưng lại sợ anh trả thù chị Tiểu Miểu, lập tức giải thích.

Diêm Thương Tuyệt không nói nữa, chăm chú nhìn Tưởng Niệm, cô thật quá lương thiện, đơn thuần như vậy. . .

Giống như mười năm trước.

Anh còn nhớ có lần cô bị đứa trẻ trong thôn ném đá, trên trán bị u lên một cục to tướng, nhưng sợ anh biết sẽ đánh người đó, nên không dám nói cho anh biết, còn nghĩ cách thả tóc mái xuống che đi, cũng không có thoa thuốc vào vết thương, nếu như hôm đấy trời không mưa ướt hết tóc, lộ ra vết thương trên trán, để anh nhìn thấy, thì không biết cô còn giấu anh bao lâu nữa, nhìn vết thương tụ máu, thời khắc đó, tâm tình của anh thật là phức tạp, thật là phức tạp. . .

Vốn cô đã như vậy, một mình chịu uất ức, không dám làm liên lụy đến người khác, cũng không biết như vậy có đáng hay không!

"Đó không phải là lỗi của em, có biết hay không? Em cũng mất đi nhiều thứ mà, không nên ôm đồm mọi chuyện vào mình, anh sẽ đau long đó." Diêm Thương Tuyệt ôm cô vào trong ngực, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, giọng đầy an ủi.

Tưởng Niệm nghe lời anh nói, thân thể chấn động, mình cũng mất đi nhiều thứ ? Anh nói như vậy có ý gì?

"Anh, anh để ý chuyện đó, có phải hay không?" Không biết vì sao trong lòng cô man mác buồn.

Diêm Thương Tuyệt biết cô đang suy nghĩ gì, khẽ mỉm cười kéo cô lại gần phía mình, nhìn cô, đôi tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô"Anh không để ý, anh biết chuyện đó xảy ra là ngoài ý muốn, không ai mong muốn chuyện đó xảy ra, em là vợ của anh, anh muốn yêu thương em, muốn che chở cho em, làm sao có thể coi thường em được? Anh như vậy liệu em có thích không? Hay là trong mắt em, anh chỉ là một người có suy nghĩ nông cạn? Chỉ xem trọng vẻ bề ngoài." Diêm Thương Tuyệt thủ thỉ nói, khiến Tưởng Niệm cảm thấy an tâm, trong lòng vô cùng ấm áp.

Tưởng Niệm ôm chặt thắt lưng rắn chắc của anh, khép mình trong ngực anh, nghe thấy nhịp tim bình ổn của anh, cười một cách thỏa mãn "Không có, trong lòng em, anh vẫn luôn là người che chở cho em, mang đến cho em sự ấm áp, cảm ơn anh đã không coi thường em, cảm ơn anh"

Diêm Thương Tuyệt cười mê hoặc, để lộ ra hàm răng trắng bóng, bàn tay vuốt ve phía sau lưng cô, giọng nói dụ dỗ "Vậy em nói cho anh biết, ở nơi này có anh không?" Vừa nói, bàn tay của anh từ phía sau vòng ra trước ngực, bóp một cái nhẹ nhàng.

Thân thể Tưởng Niệm không phản ứng kịp mềm nhũn trong ngực của Diêm Thương Tuyệt, khuôn mắt xinh đẹp, mắt mở to , hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn"Em sẽ cố gắng để nơi đó chỉ có anh thôi."

Diêm Thương Tuyệt nghe cô nói như vậy, trong lòng vô cùng vui sướng, nhanh chóng đè cô ngã xuống giường, tìm đúng môi cô, nhẹ nhàng gặm cắn, bàn tay cũng không an phận vân vê khuôn ngực cô, lúc nhẹ lúc mạnh, làm cho Tưởng Niệm cảm thấy tê dại.

"Á" Tưởng Niệm bị anh khiêu khích là không chịu được, rên lên, cả người cô vô lực, chỉ có thể ôm chặt thắt lưng anh, sau đó mơ màng nhìn anh, vẻ mặt đầy quyến rũ.

Đầu lưỡi Diêm Thương Tuyệt tràn đầy ma lực, mỗi lúc đều làm cho Tưởng Niệm cảm thấy bồi hồi vui sướng, anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng ve tròn hai đầu ngực của cô, sau đó nhân lúc cô thả lỏng người, cắn nhẹ, rồi hung hăng mút mạnh.

"Tưởng Niệm, em đã tỉnh chưa?"

Đúng lúc, cự long của Diêm Thương Tuyệt đang muốn nhắm ngay đến u cốc của Tưởng Niệm thì tiếng gõ cửa không báo trước vang lên, bên ngoài Tô Xích Cảnh giọng lười biếng nói.

Diêm Thương Tuyệt ngẩn người ra, cau mày chửi rủa, sau đó tiếp tục nghĩ, anh không thể chịu nổi sự thống khổ này, vật lợi hại của anh đã sưng đau, anh biết nếu như không đi vào trong, anh nhất định sẽ chết, cấm dục mà chết!

Nhắm mắt lại, không để ý tới Tô Xích Cảnh ở bên ngoài, tiếp tục đưa vật cứng rắn lại gần, lập tức muốn nhập động, tuy nhiên Tưởng Niệm sau khi nhìn thấy nó sợ hãi đẩy ra.

Tưởng Niệm đẩy anh ra sau, ngay lập tức cảm giác không khí xung quanh rét lạnh, nhìn khuôn mặt lo lắng của anh, rồi rụt rè nói "Chú đến đấy."

Diêm Thương Tuyệt tức giận, cắn răng nói"Ở yên đây? Em cứ như vậy sẽ làm anh chết mất, sao lại đẩy anh ra?" nói rồi lại hướng về phía cô, sau đó bắt đầu càn rỡ.

Diêm Thương Tuyệt vặn vẹo một chút, đem vật cứng rắn của mình trực tiếp đi vào u cốc của cô, sau đó hạ thấp người xuống, hung hăng tiến vào.

Tưởng Niệm cảm thấy đau, muốn đẩy anh ra, nhưng cả người không có chút sức lực nào, cánh môi cũng trở nên khô khốc, thân thể căng cứng "Đau. . ."

"Anh còn chưa vào hết, em cố gắng chịu đựng một chút. " Nửa thân dưới của Diêm Thương Tuyệt mới chỉ tiến vào, vẫn còn phân nửa bên ngoài, anh thống khổ không chịu nổi, sau đó từ từ chen vào.

"Đau … đau …đau chết rồi, đi ra ngoài đi" Khuôn mặt Tưởng Niệm cau có, bộ dạng khổ sở làm cho người ta thương tiếc.

Nhưng lúc này Diêm Thương Tuyệt chỉ lo phát tiết, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ khổ sở của Tưởng Niệm, từ từ gia tăng tốc độ, anh thật sự muốn chết ở bên trong đó.

"Làm sao anh lại đứng ở đây ?" Âm thanh bên ngoài truyền tới, Mary Mai Kasi dáng vẻ buồn ngủ, nói với Tô Xích Cảnh.

"Tôi gõ đã lâu, nhưng không thấy ai mở cửa, không biết Tưởng Niệm đã tỉnh chưa, hôm nay tôi và cô ấy còn phải đi đến chỗ cảnh sát nữa." Ở ngoài cửa, Tô Xích Cảnh không biết vô tình hay cố ý nói to.

Nhưng câu nói sau cùng của anh ta, đã kéo Tưởng Niệm trở về thực tại, sau những kích thích dữ dội, ánh mắt ngập nước. Đúng rồi! Tại sao cô lại quên, hôm nay muốn đi đến chỗ cảnh sát nữa .

Hối hận khinh bỉ chính mình, sau đó dùng sức đẩy mạnh Diêm Thương Tuyệt ra, lúc đó cả người Diêm Thương Tuyệt kích động, hoàn toàn không ngờ tới việc bị cô đẩy ra, cho nên mất đà ngã xuống giường.

Tưởng Niệm cảm thấy dễ chịu hơn một chút, khó khăn ngồi dậy, nhìn Diêm Thương Tuyệt dưới đất, xấu hổ đứng lên bước xuống giường, sau đó đi nhanh tới tủ quần áo, chọn áo phông Chiffon màu trắng, cùng quần jean lửng, vừa mặc , vừa thúc giục Diêm Thương Tuyệt"Anh nhanh mặc quần áo vào..., bị bọn họ nhìn thấy, nhất định sẽ cười chúng ta đó."

Lúc này, Diêm Thương Tuyệt mặt xanh mét đứng dậy, không để ý cô nói..., đi gần về phía cô, cả người lạnh lùng làm người ta phát sợ "Làm sao em lại đẩy anh xuống lúc đó? ! Sau này anh làm thế nào đây? Em muốn đốt giục hỏa của anh à?"

Tưởng Niệm dừng lại, nhìn anh ngượng ngùng nói "Hôm này, em còn đi có việc."

Có chuyện gì sao? Đi thăm An Nguyệt Lê?

Diêm Thương Tuyệt lại gần cô hơn, để cho lưng của cô chạm vào cánh cửa tủ quần áo, cố tình nhướng vật cứng rắn về phía cô, mắt hơi híp lại, môi chạm môi, nói một cách ám muội "Em biết không? Em làm như vậy có thể làm anh dễ dàng chết đó , em xem đi, nó cũng không mãn."

Nói xong, anh cố ý dùng vật cứng rắn ở dưới cọ cọ vào người cô "Có cảm thấy không? Nó cứng rắn như vậy là do em đó, sao em lại cam lòng để nó chịu thống khổ như vậy?"

Tưởng Niệm xấu hổ vô cùng, mặt nóng lên, bàn tay nhỏ nắm chặt, chống trước ngực trơn bóng của anh"Hãy để cho em ra ngoài đi! Chú, bọn họ đều đang ở bên ngoài, nếu mà bước vào thì phải làm sao đây? Chờ đến buổi tối có được hay không?"

Tưởng Niệm nghe tiếng gõ cửa lớn, chỉ sợ bọn họ xông vào, nên khóc nức nở nhìn Diêm Thương Tuyệt, hi vọng anh sẽ hiểu.

"Được, tối nay, em trên anh dưới"

"Cái gì em trên anh dưới?" Tưởng Niệm không hiểu rõ ý, nhìn anh, nhận thấy anh đang đùa giỡn mình, mặt đỏ nên nói nũng nịu"Lúc nào cũng có thể giở trò lưu manh được."

Mặt Diêm Thương Tuyệt tối sầm lại, giở trò lưu manh cái gì? Đối với anh đây là chuyện quan trọng ? Chỉ có cô anh mới đối xử như vậy, trước kia những người phụ nữ khác xong việc đều phải vội vã rời đi, anh chẳng để ý tới ai cả? Người phụ nữ này xem ra chẳng hiểu phong tình là gì!

Phía dưới, cự long đau không thôi, khuôn mặt thay đổi sắc thái liên tục, Diêm Thương Tuyệt biết mình không thể mạnh bạo được , tối hôm qua cô gặp cơn ác mộng, tất nhiên đối với việc đó vẫn chưa thực sự thoải mái, cho nên anh cũng không vội vã ép cô, liền cách xa cô một chút, ánh mắt mê ly nhìn cô, giọng nói trầm ấm vang lên "Hôm nay, em không cần cùng Cảnh đi ra ngoài, tốt nhất nên ở trong nhà" nói xong, liền thấy Tưởng Niệm tức giận, nhìn mình mà không nói gì, dáng vẻ uất ức, anh nhìn cô chằm chằm, sau đó giải thích"Anh hiểu em muốn đi xem An Nguyệt Lê thế nào, nhưng không phải lúc này, hôm qua em cùng Cảnh đi đến bệnh viện, hình ảnh hai người hôn nhau đã được đăng lên báo, nhất định lúc này có rất nhiều hãng truyền thông thậm chí cả độc giả, các cổ đông cũng đang chú ý đến chuyện này, nếu lại phát hiện hôm nay hai người đi cùng nhau, hơn nữa lại vào trại giam thăm An Nguyệt Lê, đến lúc đó người của An Gia cũng sẽ bị liên lụy, em có muốn như vậy không?"

"Cái gì? Lên báo? Vậy. . . Nhưng là đó không phải là hôn nhau ! Vậy căn bản là. . ." Tưởng Niệm kinh hoảng muốn giải thích, nhưng là bị Diêm Thương Tuyệt cắt lời.

"Anh hiểu giữa hai người không có chuyện gì cả, nhưng giới truyền thông vốn phức tạp, anh còn chưa biết giải quyết chuyện này như thế nào, em không nên ra ngoài lúc này, hơn nữa phải giữ khoảng cách với Cảnh, biết không? Về phần An Nguyệt Lê, em muốn gặp gặp anh, anh sẽ tìm cách, nhưng hôm nay, em nhất định không thể đi được, biết không?" Diêm Thương Tuyệt nâng cằm cô lên, nhìn mê mẩn , giọng nói có phần nhu hòa.

"Em cùng chú sơ suất quá, chuyện này lại mang đến phiền toái cho anh rồi ?" Tưởng Niệm suy nghĩ một chút, hỏi nhẹ nhàng, cô biết chuyện này rất khó giải quyết, nếu không anh sẽ không nói cho cô biết, lại còn cẩn thận dặn dò cô nữa.

Cô cũng biết sự lợi hại của giới truyền thông, có thể đổi trắng thành đen, mọi người khi nhìn thấy hình ảnh vị hôn thê của Tổng giám đốc Diêm thị quan hệ lén lút với quản lý công ty, đến lúc đó sợ rằng cô có đến trăm cái miệng cũng chẳng thể giải thích được?

"Đúng vậy, rất khó giải quyết, dù sao bằng chứng rõ ràng như vậy, hơn nữa các cổ đông đang làm náo loạn ở công ty”. Diêm Thương Tuyệt nói cho cô biết, thấy cô khẩn trương như vậy, trong lòng Diêm Thương Tuyệt có chút cảm động.

"Vậy làm sao bây giờ? Thật xin lỗi anh." Hai tay ôm lấy khuôn mặt của Diêm Thương Tuyệt, Tưởng Niệm xin lỗi thành khẩn.

Tại sao? Vì sao cô cứ mang đến rắc rối cho người khác vậy? Cô thật sự là khắc tinh, chỉ toàn đem đến chuyện xấu thôi!

Nhìn thấy bộ dạng ảo não tự trách mình của Tưởng Niệm, Diêm Thương Tuyệt đau lòng, kéo tay cô, để cho cô lại gần ngực của mình, dịu dàng nói"Anh nói cho em biết những điều này, không phải để cho em tự trách mình, anh chỉ muốn cho em biết, em là vợ của anh sẽ phải quen dần với những việc này, em biết có bao nhiêu phóng viên và các hãng truyền thông muốn biết rõ em là ai? Mọi việc em làm, cho dù là bố thí cho người ăn xin trên đường phố, hay là em ngồi ở quán cà phê nào, những chuyện nhỏ nhặt này cũng có thể được đăng lên báo, em biết không? Cho nên, chuyện này em không cần tự trách mình, chỉ trách thân phận anh trao cho em khiến nhiều người ghen tỵ."

Tưởng Niệm hiểu ra, gật đầu. Đúng vậy, với địa vị của anh hiện giờ, vị hôn thê của anh tất nhiên sẽ được giới truyền thông quan tâm, cô hiểu!

Là do cô không suy nghĩ thấu đáo, nên mới mang đến phiền toái cho anh.

Cô muốn nói lời xin lỗi nữa, nhưng là Diêm Thương Tuyệt dường như biết cô sẽ nói gì, cau mày, nhìn cô"Đừng nói nữa , giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy, sau này em cùng anh ở chung một chỗ là được rồi."

Diêm Thương Tuyệt ôm cô vào trong ngực, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, rồi ngẩng đầu lên nói "Anh đi tắm."

Tưởng Niệm ngẩn người, nhìn anh lõa thể cầm khăn đi vào phòng tắm, một lát sau, cô mới thở mạnh một hơi, cũng may, anh không mạnh mẽ muốn cô.

Nghĩ tới những lời nói dịu dàng của anh, Tưởng Niệm mỉm cười ngọt ngào, tiếng gõ cửa bên ngoài đã không còn nữa, Tưởng Niệm liếc mắt nhìn Diêm Thương Tuyệt, thấy anh đang tắm dưới vòi hoa sen, đỏ mặt đi về phía cửa, rồi mở khóa.

Cửa nhẹ nhàng mở ra, cảnh tượng xung quanh làm cô giật mình:

Hành lang rộng rãi, sau lưng cô là bàn ăn nhỏ hình tròn, phía trên là hai phần ăn sáng, Tô Xích Cảnh cùng Mary Mai Kasi nhàn nhã ngồi ở đó, vừa xem báo, vừa ăn sandwich.

Tưởng Niệm nuốt nước miếng, chỉ tay về phía họ "Mấy người ở nơi đây ăn điểm tâm sao ?"

Tô Xích Cảnh thấy cô ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, sắc mặt đột nhiên trở nên nặng nề đứng lên, nói nhẹ "Tỉnh rồi hả? Tối hôm qua. . . ngủ có ngon không?"

Tưởng Niệm ngượng ngùng nhìn anh ta, sau đó mới gật đầu, Mary Mai Kasi gật đầu thân thiện hỏi "Cô khỏe chứ?"

Mary Mai Kasi không ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh cầm tờ báo xem, ăn một miếng sandwich, rồi tự nhiên quay sang hỏi "Đây là ảnh do nhiếp ảnh gia chụp? Trông chẳng chuyên nghiệp gì cả, nếu thay đổi vị trí ống kính một chút, nhất định sẽ chụp được hình ảnh hai người khóa môi với nhau, dù sao hôn nhau cũng là chuyện ngọt ngào, bị chụp trộm như thế này thật là không tốt!"

Tưởng Niệm nhìn cô ấy nghi hoặc, sau đó nhìn về phía Tô Xích Cảnh với ánh mắt “có ý gì vậy?”

Nhưng Tô Xích Cảnh cười một cách ngượng ngùng, lúng túng vuốt chóp mũi, lắc đầu nói “không có việc gì”, hơn nữa còn không quên dùng chân đạp Mary Mai Kasi một cái, để cho cô ấy câm miệng.

Mary Mai Kasi kêu gào thống thiết, sau đó liếc xéo anh ta, vẫn chưa có ý định từ bỏ "Cô xem đi, ảnh chụp chẳng đẹp gì cả" nói xong đưa tờ báo cho Tưởng Niệm.

Tưởng Niệm nhìn thấy hình ảnh trên trang bìa tờ báo, nháy mắt khiếp sợ, cô cùng chú đến bệnh viện hôn nhau, tay run rẩy nhận lấy tờ báo, cánh môi khẽ co lại"Tại sao có thể như vậy?"

Tờ báo có tựa đề: Vợ chưa cưới của Diêm tổng cùng quản lý công ty đến bệnh viện làm chuyện mờ ám! Bên cạnh còn có một đứng hàng chữ nhỏ ‘ Làm sao hai người họ lại xuất viện? Trong chuyện này có nhiều điều chưa được tiết lộ? Một phóng viên cho biết đã chứng kiến tận mắt hai người họ đi ra từ khoa phụ sản, vợ chưa cưới của Diêm tổng có dáng vẻ mệt mỏi, suy yếu, chẳng lẽ ….’

Phía sau không nói tiếp, tuy nhiên người ta có thể dễ dàng suy đoán chuyện sẽ ra sao.

Không phải, không phải như thế! Bài báo này là giả dối? Đây không phải là sự thật!

Một giọt lệ rơi xuống tờ báo, Tưởng Niệm cắn môi gắt gao, nhìn hình ảnh hai người trên báo.

"Tôi sẽ giải thích mọi chuyện" Tô Xích Cảnh đứng lên, đi về phía cô cô, giọng nói đầy áy náy.

"Không cần, mọi chuyện xảy ra tôi đều biết hết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.