Ba năm sau.
“Cha, cha…… ” Lăng Nhược Nhược rơi lệ đầy mặt gục trước giường, bên cạnh Lăng Chí Tôn bảy tuổi, cũng đang khóc hít hà không thôi.
Lăng Sơn thần sắc mệt mỏi nằm trên giường, cặp mắt già đục ngầu nhìn một lớn một nhỏ cạnh giường, cư nhiên lén lút lộ ra nụ cười hạnh phúc.
“Nhược Nhi, cục cưng, Lăng Sơn ta lúc sinh thời có các con làm bạn, đã
thỏa mãn, thỏa mãn rồi.” Lăng Sơn thì thào nói, còn có chuyện hạnh phúc
hơn bản thân có con cháy tiễn mình đoạn đường cuối cùng đâu, ông trước
khi chết còn có con gái và cháu trai tiễn, quả thật rất thỏa mãn.
“Cha, cha đừng nói như vậy, cha nhất định sẽ khỏe lên, nữ nhi cần cha ,
cục cưng cũng cần cha a. Cha, chớ đi, chớ đi.” Người thân thiết trong
thế giới này sắp rời nàng mà đi, lòng của nàng thật khổ sở, rất khổ sở.
Lăng Nhược Nhược nước mắt chảy ào ào, ba năm, nàng và bé đã sống với
Lăng Sơn được ba năm. Trong ba năm này, Lăng Sơn luôn yêu thương nàng,
hơn hẳn đứa con gái ruột của ông, đối với bé cũng luôn chiều chuộng.
Cuộc sống ông như luôn vây quanh bọn họ, tận lực vừa lòng bọn họ hết
thảy.
“Nhược Nhi, đừng khóc, sinh tử có mệnh, cha sống cũng đã đủ lâu, cha đã
muốn thỏa mãn. Cha cả đời này, ở đoạn đường cuối cùng, có con cùng cục
cưng, con không biết cha cao hứng bao nhiêu đâu. Cha thực sự rất hạnh
phúc.” Lăng Sơn cố gắng nói với nàng, ông thực đã sắp gượng không nổi,
nhưng ông thật sự không nỡ nhìn nàng khóc thương tâm khổ sở như vậy.
“Cha, con luyến tiếc cha a, con luyến tiếc cha.” Sinh ly tử biệt là
chuyện thống nhất trong nhân sinh, cố tình lại để nàng phải trải qua.
Nếu Lăng Sơn đi rồi, nàng thực không biết mình phải đi con đường nào.
Lăng Sơn nhìn nàng, trong lòng cũng thầm đau, “Nhược Nhi nên cao hứng
mới phải, cha rốt cuộc có thể đi cùng nương của con, còn có thể gặp một
nữ nhi Nhược Nhược khác của cha. Cha tin tưởng, con nhất định có thể xử
lý tốt chuyện của mình, cục cưng cũng nhất định sẽ trở thành người hữu
dụng cho quốc gia. Cha tin tưởng, Nhược Nhi là một nữ tử thực thông
minh.” Ông nhớ tới lão bà đã chết đi, còn có chân chính Lăng Nhược
Nhược, trong lòng bỗng cảm giác như được giải thoát.
“Cha…… ” Lăng Nhược Nhược trong lòng hiểu được, nàng thực hiểu được, cho nên rốt cuộc nói không ra lời, chỉ gật gật đầu đáp ứng.
“Ngoại công, đừng đi, cục cưng thích ngoại công, cục cưng muốn sống với
ngoại công.” Bé phỏng chừng cũng hiểu được Lăng Sơn sẽ chết, òa khóc
không thôi.
“Cục cưng, đừng khóc a, ngoại công sẽ vĩnh viễn nhớ đến con, ngoại công
sẽ luôn trông chừng con, bảo hộ con cùng mẹ con.” Lăng Sơn không đành
lòng nhất là nhìn bé khóc.
Bé vội vàng lau nước mắt, nhưng càng nhiều nước mắt lại chảy ra, không
có cách nào đình chỉ, càng không có cách nào ngăn cản. “Ngoại công…”
Đúng lúc này, Tát Hoàn vội vội vàng vàng chạy tới, lúc hắn vừa nhận được tin liền ra roi thúc ngựa chạy không ngừng. Vừa vào nhà liền thấy hai
người sắp khóc thành lệ nhân, trong lòng không nén được đau xót.
“Thái Phó……” Tát Hoàn thấy Lăng Sơn nằm trên giường, người chỉ còn lại một hơi, vội vàng sốt ruột kêu lên.
Lăng Sơn cũng thấy Tát Hoàn đến, trái tim thả xuống, cảm thấy mình càng
lúc càng nhẹ phiêu phiêu, càng lúc càng không có khí lực, ngay cả ánh
mắt nhìn về phía mọi người cũng dần bắt đầu tan rã.
“Ninh Vương, lão phu hy vọng ngài về sau hảo hảo chăm cóc hai mẹ con bọn họ, nhất định phải….. tốt với…… bọn họ……” Lăng Sơn đứt quãng nói hết
câu, rốt cuộc buông gánh nặng trong lòng, tắt thở.
“Thái Phó, ngài yên tâm đi.” Hắn vội vàng cam đoan nói, rốt cuộc nhịn không được cũng chảy nước mắt.
Lăng Nhược Nhược ôm bé, khóc nhìn Lăng Sơn an tường chết trước mặt mình. Một người thân thiết nhất rời đi, nỗi đau khổ trong lòng nàng quả thực
không thể nói bằng lời.