Ba ngày sau, Lăng Sơn đã được mai táng. Bên trong phủ Thái Phó rộng lớn chỉ còn lại Lăng Nhược Nhược và bé,
cùng một ít người hầu. Tát Hoàn hỗ trợ lo việc hậu sự, bởi vì Lăng Sơn
là Thái Phó, cho nên lễ tang phi thường long trọng, người trong hoàng
cung tới, các đại quan viên cũng đều đến phúng viếng, quả thực rất bận
rộn.
Chờ hết thảy người đi nhà trống, trước sau vắng tanh, bên trong Lăng phủ to lớn chỉ còn ba người im lặng ngồi trong đại sảnh, mỗi người đều mang thần sắc bi thương.
Tát Hoàn thấy Lăng Nhược Nhược thương tâm khổ sở, vài lần muốn nói lại
không biết nói gì, đành nuốt trở lại vào bụng. Ba năm, hắn mỗi lần đến
phủ Thái Phó, chỉ dám gặp bé, không dám mặt đối mặt đi gặp nàng, đều
vụng trộm nhìn nàng từ rất xa, phần nào giải tỏa nỗi tương tư trong
lòng.
Lăng Nhược Nhược lúc này cảm thấy nội tâm mình dần dần im lặng. Lăng Sơn rời đi, nàng tuy thương tâm nhưng cũng rất nhiều suy nghĩ rất nhiều,
rất nhiều. Nhân sinh vô thường, đều giống như vậy, trở tay không kịp,
khiến người ta khó lòng phòng bị. Năm đó nàng chẳng phải không cũng bỗng dưng đi tới thế giới này, bỗng dưng tiến nhập khối thân thể này, bỗng
dưng sinh cục cưng, sau đó lại gặp gỡ nhiều chuyện như vậy, tao ngộ
nhiều khúc chiết như vậy.
Nhìn Lăng Sơn qua đời, nàng mới chính thức hiểu được, nhân sinh khổ
đoản, sinh mệnh ngắn ngủi, chỉ chớp mắt đã trôi qua hơn phân nửa, không
kịp làm cái gì, cũng không kịp có cái gì. Nếu cứ vậy chết đi, như vậy
nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm, còn có rất nhiều điều chưa nói,
còn có nhiều cảnh đẹp chưa được xem, giang sơn rộng lớn như vậy, nàng
còn chưa được đi du lãm.
Đang lúc Lăng Nhược Nhược miên man suy nghĩ, Tát Hoàn cũng suy nghĩ ngàn vạn, trong ba năm nàng, hắn đã trải qua nhiều lắm, trong Ninh Vương phủ không có thay đổi gì nhiều, biến hóa duy nhất chính là vương phủ đã
không còn một nữ nhân nào, tất cả đều chỉ vì chờ đợi một người.
“Nhược Nhi, không bằng, ngươi và cục cưng theo ta trở về đi.” Tát Hoàn
không yên bất an hỏi nàng, không biết nàng có giận không, có lại không
để ý tới hắn nữa không.
Lăng Nhược Nhược đang nghĩ ngợi xuất thần, đột nhiên nghe tiếng hắn, khẽ giật mình, thế này mới hiểu được ý tứ của hắn, mặt bất giác đỏ lên.
Bé cũng nhìn về phía nàng, bé từng vài lần về lại vương phủ, đương nhiên cũng rất thân cận với Tát Hoàn, cảm tình hiển nhiên rất sâu, lúc này
thấy phụ vương cầu mẹ trở về, bé thực chờ mong nhìn nàng.
“Mẹ…… ” Lòng của bé cũng hướng về Tát Hoàn, cho nên thật cẩn thận gọi
một tiếng, vài năm nay, bé ít nhiều đã hiểu những chuyện đã trải qua,
nên vẫn không dám khuyên nàng quá nhiều.
Lăng Nhược Nhược nhìn ánh mắt chờ mong của hai cha con, biết lúc này,
nếu nàng không làm ra quyết định, tựa hồ cũng không thể nào nói nổi.
Nhân sinh khổ đoản, nàng rốt cuộc hiểu được.
“Ta còn chưa được đi du lịch khắp non sông, không muốn bị nhốt lại.”
Nàng ném ra ý tưởng thứ nhất, đột nhiên nảy ra một quyết định.
Tát Hoàn sửng sốt, lập tức mừng như điên, nàng như vậy xem như là đã đáp ứng rồi: “Không sao, ta đi với ngươi, ta có thể làm bảo tiêu cho ngươi, ta có thể bảo hộ ngươi, ta còn có thể chuẩn bị hết thảy cho ngươi,
ngươi muốn cái gì thì làm cái đó, thích làm cái gì thì làm cái đó.” Hắn
vội vàng đáp, dù sao hết thảy cứ coi nàng là trung tâm, toàn nghe lời
nàng.
Bé nghe mà sửng sốt, trời ạ, phụ vương cũng quá nghe lời đi, yêu mẹ đủ
thảm, “Mẹ, phụ vương…… ” Bé cũng không biết nói cái gì cho phải.
Lăng Nhược Nhược nghĩ nghĩ, lại cố ý nói: “Ta không thích nhiều người.”
Tát Hoàn vui vẻ, hắn cũng không thích nhiều người, lấy năng lực của hắn, đã đủ sức tự bảo vệ không thành vấn đề, hơn nữa nhiều người còn ảnh
hưởng cảm tình bọn họ.
“Đi, đi, ngươi nói cái gì chính là cái đó.” Hắn vội vàng nói.
Ách……, nàng không còn nói nổi nữa, cũng không nói ra được, tựa như
chuyện nàng muốn làm đều đã làm không sai biệt lắm. “Kia cục cưng làm
sao bây giờ?” Bọn họ đi rồi, con đâu?
“Phải a, phụ vương, mẹ, con làm sao bây giờ?” Bé cao hứng, rốt cuộc có người nhớ tới mình, vội vàng nhảy ra kêu lên.
Tát Hoàn sờ cằm, tặc cười nói: “Nếu không, cục cưng, con tiến cung đi, ở đó có hoàng thái thái, còn có Vương thúc của con, đến đó thỉnh Thái Phó cho con, thế nào?”
Bé nghe xong trợn mắt há hốc mồm, không phải vậy chứ, cứ thế liền bỏ mình lại? Rất không phúc hậu.
“Phụ vương, mẹ……”
HOÀN