Dịch: Tiểu Băng
Bên ngoài Tấn quốc Học Phủ.
Vô số tu sĩ vây xem.
Ánh mắt đầy tò mò.
Muốn nhìn xem xem Diệp Bình là ai.
Còn trong Tấn quốc Học Phủ, người khiếp sợ nhất, chính là mấy người Phương Lỗi.
“Tại sao lại là hắn?”
Phương Lỗi, Mạc Tiếu Bình, Đoan Mộc Vân đều bật thốt, thất thanh nhìn Diệp Bình.
Nhất là Phương Lỗi, trong đầu hắn không khỏi nhớ tới cảnh ngày đó Diệp Bình tự giới thiệu mình.
Diệp Bình?
Phương Lỗi nuốt nước miếng, hắn không ngờ, người ở trong Nguyên Ma bí cảnh, không phải Nguyên Ma, mà là Diệp Bình.
Phương Lỗi quay qua nhìn Đoan Mộc Vân.
Mà Đoan Mộc Vân tự nhiên thấy lúng túng.
“Sao vậy? Phương sư huynh? Sao vẻ mặt mọi người nhìn kỳ quái vậy? Mọi người biết hắn hả?”
Có đệ tử phát hiện sắc mặt đám người Phương Lỗi trở nên cổ quái, thì không nhịn được hỏi.
Đám Phương Lỗi đồng loạt trả lời.
“Không biết, không biết, đừng có nói bậy.”
Sắc mặt mọi người khá là cổ quái.
Chuyện trong Nguyên Ma bí cảnh, chỉ có bốn người bọn họ biết, bọn họ không muốn nói ra, để khỏi bị mất mặt.
“Diệp Bình này nhìn rất mạnh, dù còn cách tới mấy trăm thước, ta vẫn cảm giác được, khí lực của hắn rất mạnh.”
Có đệ tử không nhịn được mở miệng khen.
Đám người Phương Lỗi nghe vậy hồi thần, tạm bỏ qua chuyện ở Nguyên Ma bí cảnh, nhìn Diệp Bình cách đó không xa.
Ánh mắt đầy thán phục.
Cách đó không xa.
Mái tóc vàng của Hoàng Phủ Thiên Long lóe sáng trong ánh mặt trời, như một thiên thần.
Hình thể hắn cao to, dù tuổi không lớn lắm, nhưng lại có một loại khí khái anh hùng khó tả.
Còn Diệp Bình.
Khí chất nho tiên tuyệt thế, dung mạo không bắt bẻ được vào đâu, thu hút ánh mắt của mọi người.
Sau khi Diệp Bình xuất hiện, tất cả những âm thanh chất vấn đều im bặt.
Tướng mạo của hắn, thật xứng với hai chữ thiên kiêu.
Nhưng mọi người biết, có phải là thiên kiêu thật hay không, thì đánh nhau mới biết được.
“Hoàng Phủ Thiên Long, ra mắt Diệp sư huynh.”
Thấy Diệp Bình, Hoàng Phủ Thiên Long rất kích động, thân hình hơi run lên, không phải sợ, mà là hưng phấn.
Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã biết Diệp Bình rất mạnh, có thể đánh một trận với mình.
Nên hắn rất hưng phấn, cực kỳ hưng phấn, mục đích quét ngang mười nước của mình, chính là để gặp được cường giả chân chính, thiên kiêu chân chính.
Hôm nay thiên kiêu đã tới, bảo hắn sao không hưng phấn cho được?
Trong mắt Hoàng Phủ Thiên Long rừng rực chiến ý, không thể che giấu nổi.
Tuy hắn là đệ tử Tứ Đại, nhưng Hoàng Phủ Thiên Long nhỏ tuổi hơn Diệp Bình, gọi hắn một tiếng sư huynh cũng là hợp tình hợp lý.
Dù gì hai người cũng không phải là đệ tử của cùng một học phủ.
“Ra mắt Hoàng Phủ sư đệ.”
Diệp Bình chắp tay, đây là lễ phép căn bản.
Hoàng Phủ Thiên Long nói tiếp.
“Diệp sư huynh, có cần đổi nơi chiến đấu không?”
Hoàng Phủ Thiên Long hỏi.
Hắn lo nơi này quá nhỏ, Diệp Bình không thi triển được tay chân.
Nhưng Diệp Bình đã đáp.
“Không cần, nơi này đủ rồi.”
Ai nấy xôn xao, đám học sinh Tấn quốc siết chặt quả đấm, ánh mắt đầy hưng phấn.
Vì câu nói này của Diệp Bình giống hệt lời Hoàng Phủ Thiên Long đã nói ngày hôm đó.
Phản kích này, làm bọn họ sung sướng.
“Được, nếu đã vậy, xin Diệp sư huynh hãy dùng hết toàn lực, ta không muốn trận này phải tiếc nuối.”
Hoàng Phủ Thiên Long không để bụng chuyện nhỏ kia, hắn hít sâu, nói với Diệp Bình, ánh mắt vô cùng kiên định.
Hắn muốn Diệp Bình dùng toàn lực với mình, chứ đừng nương tay, vì như vậy sẽ vẫn không có ý nghĩa.
“ Ừ.”
Diệp Bình gật đầu đồng ý.
Diệp Bình không có ác cảm gì với Hoàng Phủ Thiên Long, đây chỉ là so tài tỷ võ mà thôi, chuyện này là rất bình thường, chỉ là hành động của Hoàng Phủ Thiên Long hơi làm quá.
Nhưng tuổi còn trẻ, huyết khí phương cương là chuyện bình thường, nếu còn trẻ mà không khinh cuồng, đó mới là điều cổ quái.
Rất nhanh.
Mọi người đều im phăng phắc, gần như ngừng thở nhìn hai người.
Mong đợi đại chiến bùng ra.
Nhưng, cả Diệp Bình lẫn Hoàng Phủ Thiên Long đều không làm gì cả.
Làm ai nấy trở nên nóng nảy.
Nhưng không ai dám nói gì. Thiên kiêu đại chiến như này, khi vào trận đấu, nếu mở miệng sẽ ảnh hưởng đến cuộc chiến, đến lúc đó rước họa vào thân thì rất phiền.
Chỉ có cường giả chân chính mới hiểu được, vì sao Hoàng Phủ Thiên Long và Diệp Bình không ra tay.
Diệp Bình quá tự tin.
Nói chính xác hơn là, cả hai người quá tự tin.
Cả hai đều cảm thấy mình sẽ chiến thắng đối phương, nên không ai muốn ra tay trước.
Trên chiến trường.
Hoàng Phủ Thiên Long nhìn Diệp Bình, thấy Diệp Bình rất bình tĩnh, đang chờ mình ra tay.
Hắn biết Diệp Bình nghĩ cái gì.
Nên, Hoàng Phủ Thiên Long thở dài, ra tay trước.
Oanh!
Hư không bị chấn động vang lên.
Hoàng Phủ Thiên Long bộc phát ra một lực mạnh không gì sánh kịp, hắn ra tay trước, không muốn chờ nữa.
Quyền pháp của hắn, tỏa ra sức mạnh kinh người, chấn tới mức làm hư không rung động.
Đây chỉ là sức mạnh thuần túy mà thôi đó. Dưới mắt người xem, Hoàng Phủ Thiên Long chẳng khác gì một con hung thú thời Thái Cổ, kinh khủng ngút trời.
Cái đáng sợ nhất không phải là sức mạnh, mà là tốc độ.
Tốc độ ra quyền của Hoàng Phủ Thiên Long cực nhanh, như một tia chớp, những tu sĩ tu vi yếu không thể nhìn kịp tốc độ của hắn.
Mọi người đều kinh ngạc. Cả đệ tử Tấn quốc Học Phủ lẫn tu sĩ vây xem đều tự nhiên nảy sinh một cảm giác tuyệt vọng.
Chỉ là sức mạnh thân thể mà đã mạnh như vậy sao?
Nói thật, loại chiến lực này, dù có đối mặt với tu sĩ Kim Đan, e là cũng đủ sức đánh một trận đấy!
Đệ tử của Tấn quốc Học Phủ không chỉ rung động, mà còn thấy lo âu.
Sợ Diệp Bình thất bại.
Không phải bọn họ không tin Diệp Bình, mà là Hoàng Phủ Thiên Long mạnh quá.
Đến lúc này, bọn họ mới biết được, đây mới là thực lực thật sự của Hoàng Phủ Thiên Long.
Dù trước đó, Hoàng Phủ Thiên Long vẫn mang tới cho người ta cảm giác mình rất mạnh, nhưng đó vẫn chưa phải là sức mạnh chân chính của hắn, sức mạnh hắn thể hiện ra lúc này, mới là sức mạnh thật sự.
Oanh!
Long Tượng Cổ Quyền xuất hiện trước mặt Diệp Bình.
Hoàng Phủ Thiên Long tỏa ra khí thế vô song, quyền pháp cực kì bá đạo, mang theo sức mạnh tuyệt đối.
Nhưng, ngay lúc ấy.
Ầm!
Một tiếng nổ rung trời vang lên.
Chỉ trong nháy mắt đó, Diệp Bình ra quyền.
Không có vầng sáng phụ trợ, không có âm thanh khác thường, chỉ là một quyền rất bình thường.
Va chạm vào Long Tượng Cổ Quyền của Hoàng Phủ Thiên Long, tạo ra tiếng nổ kinh trời.
Mọi người đều trừng to mắt, nhìn chăm chú.
Phốc!
Một cảnh tượng làm tất cả mọi người kinh ngạc và rung động xuất hiện.
Hoàng Phủ Thiên Long như thiên thần kia bị đánh bay, miệng phun ra một búng máu màu vàng.
“Không thể nào!”
“Sao có thể?”
“Hoàng Phủ Thiên Long bị đánh bại?”
“Chỉ một quyền đánh bại Hoàng Phủ Thiên Long? Vô lý!”
“Ôi!!!!!!”
Trong phút chốc, vô số thanh âm sôi trào, mọi người không dám tin, không muốn tin, Hoàng Phủ Thiên Long lại bị đánh bại nhẹ nhàng như vậy!
Đây là chuyện không thể nào.
Hoàng Phủ Thiên Long, mười tám tuổi đã tu luyện Đại Long Tượng Cổ Thuật tới tầng thứ sáu, thân thể vô địch, khí lực như rồng, một đường quét ngang tuấn kiệt mười nước.
Nhưng không ngờ, lại thất bại ở Tấn quốc?
Hơn nữa còn bị bại bởi một tu sĩ?
Một tu sĩ vốn chẳng có danh tiếng gì?
Diệp Bình này, sao mà mạnh dữ vậy?
Đừng nói những tu sĩ vây xem.
Kẻ rung động nhất, vẫn là các đệ tử Nhị Đại của Tấn quốc Học Phủ. Ai nấy trợn to mắt, mồm há hốc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nhất là đám Phương Lỗi, vì bọn họ đã từng thật sự đánh nhau với Hoàng Phủ Thiên Long.
Biết Hoàng Phủ Thiên Long mạnh bao nhiêu.
Không ngờ, Diệp Bình chỉ nhẹ nhẹ nhàng nhàng, đã đánh bại Hoàng Phủ Thiên Long vô địch cùng thế hệ.
Quả thực là kịch tính.
Trong mắt mọi người, trận đại chiến này, nếu Diệp Bình không bị Hoàng Phủ Thiên Long nhẹ nhàng đánh bại, thì Diệp Bình cũng chỉ có thể đánh ngang tay, khó phân thắng bại với Hoàng Phủ Thiên Long mà thôi.
Đâu ai ngờ, Diệp Bình lại thắng.
Thật sự là không thể nào tin được.
Chưa ai kịp nói gì, Diệp Bình đã lên tiếng trước.
“Ngươi bảo ta dùng hết toàn lực, nhưng chính ngươi lại không thi triển ra toàn lực, ngươi còn giữ lại, nên trận đấu này không có ý nghĩa. Dùng hết lực đánh một trận đi, đừng để sau này mình tiếc nuối, vì ngươi sẽ không có cơ hội nữa đâu.”
Trước cửa Học phủ.
Diệp Bình tắm trong ánh mặt trời, nét mặt vô cùng bình tĩnh, ánh mắt vô cùng hờ hững.
Hắn không hề thấy hưng phấn, không hề thấy vui sướng, chỉ có sự bình tĩnh.
Lời của hắn, làm tất cả tu sĩ càng kinh ngạc hơn.
“Còn giữ lại? Hoàng Phủ Thiên Long còn chưa ra hết sức?”
“Không thể nào, mạnh như vậy, mà còn chưa dùng hết sức sao?”
“Đại Long Tượng Cổ Thuật không hổ là thuật luyện thể đệ nhất mười nước, mạnh như vậy, mà vẫn còn chưa dùng hết toàn lực?”
“Thật không tưởng tượng nổi, không tưởng tượng nổi, Đại Long Tượng Cổ Thuật mạnh tới như vậy!”
“Không! Các ngươi chỉ thấy Hoàng Phủ Thiên Long thôi sao, Diệp Bình này cũng vô cùng mạnh đó.”
“Oa! Đúng thế, sao bỏ qua Diệp Bình được! Từ khi nào Tấn quốc có thiên tài như này vậy?”
Các tu sĩ bàn tán ồn ào, bọn họ không biết nên nói gì.
Mạnh như Hoàng Phủ Thiên Long, mà vẫn bị Diệp Bình nhẹ nhàng đánh bại, hơn nữa nhìn đã mạnh như vậy, mà không ngờ Hoàng Phủ Thiên Long vẫn còn chưa dùng hết sức, đúng là quá kinh khủng.
Cách đó không xa.
Hoàng Phủ Thiên Long hắng giọng, hờ hững chùi máu trên môi.
Đôi mắt hắn sáng quắc như hai ngọn đèn, nhìn Diệp Bình.
Ánh mắt hắn, không phải tức giận, mà là hưng phấn, sự hưng phấn từ tận đáy lòng.
Hắn không nói gì, chỉ có khí thế trên người không ngừng tăng lên điên cuồng.
Graoo!
Ngaaa!
Tiếng rồng ngâm vang lên, đi đôi với nó là một tiếng voi rống đầy áp lực.
Hai âm thanh ấy, làm đám tu sĩ run lên.
Sau lưng Hoàng Phủ Thiên Long diễn hóa một con chân long màu trắng, một con thần tượng màu trắng.
Chân long quấn quanh trên thân thần tượng, long tượng quấn lấy nhau, hư không điên cuồng rung động, tất cả tu sĩ đều cảm nhận được một áp lực không gì sánh kịp.
Như có cả vạn cân đá đè lên lưng, khiến ngay cả hít thở thôi cũng khó.
Hoàng Phủ Thiên Long lúc này càng giống một thiên thần.
Hư ảnh long tượng trắng tinh tỏa ra một vầng sáng bao phủ lấy hắn, thương tích mới vừa bị trong nháy mắt đã khôi phục.
Tinh khí thần của hắn vào lúc này, đã đạt tới mức đỉnh phong.
“Diệp sư huynh, xin chỉ giáo.”
Hoàng Phủ Thiên Long lên tiếng.
Hắn lại xuất quyền.
Lần này mạnh hơn lần trước rất rất nhiều.
Tiếng rồng ngâm và tiếng voi rống thi nhau vang lên.
Ngoài Học phủ.
Diệp Bình tĩnh tĩnh cảm nhận khí tức của Hoàng Phủ Thiên Long.
Đúng là rất mạnh, nếu hắn chưa về tông môn một chuyến tăng thực lực lên, hẳn là không đánh bại Hoàng Phủ Thiên Long nổi.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, hắn đã ngưng tụ Đại Thần Ma Thể, hai người đã trở nên chênh lệch nhau quá lớn.
Nên dù Hoàng Phủ Thiên Long có dùng hết toàn lực.
Thì Diệp Bình cũng vẫn không bị áp lực chút nào.
Cũng giống như khi đám người Phương Lỗi khiêu chiến Hoàng Phủ Thiên Long vậy, không phải Diệp Bình muốn coi thường, mà thật sự là không là gì cả.
Oanh.
Diệp Bình lại nhẹ nhàng ra một quyền.
Không có hiệu ứng đặc biệt gì đính kèm, cũng chẳng có huyền ảo kì diệu gì cả.
Một quyền vô cùng giản dị, nhưng bá đạo đến trình độ cao nhất.
Oanh.
Một tiếng nổ kinh khủng lại vang lên.
Hai quả đấm va chạm vào nhau, sinh ra lực trùng kích, đẩy đám tu sĩ vây xem ra mấy mươi thước.
Không ít thiên tài ở trong những kiến trúc xung quanh đứng bật dậy, nhìn cảnh trước mặt chằm chằm.
Như lần trước.
Hoàng Phủ Thiên Long lại bị đánh bay.
Mà còn là bị đánh bay mà không có khả năng phản kháng!
Nghẹt thở.
Kinh ngạc.
Không tưởng tượng nổi.
Là cảm xúc của mấy mươi ngàn tu sĩ ở nơi này.
Lần đầu Diệp Bình nhẹ nhàng đánh bại Hoàng Phủ Thiên Long, bọn họ rung động, nhưng vì Hoàng Phủ Thiên Long còn chưa ra hết sức, nên bọn họ thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lần thứ hai này, Hoàng Phủ Thiên Long đã dùng hết toàn lực, mà vẫn bị một quyền của Diệp Bình đánh bay.
Thật quá kinh người!
Không tưởng tượng nổi.
Mọi người kinh ngạc, thật sự không biết phải nói gì.
Bịch.
Hoàng Phủ Thiên Long ngã xuống đất, nét mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Hắn biết Diệp Bình rất mạnh.
Nhưng không biết, Diệp Bình lại mạnh đến như vậy.
Thậm chí Hoàng Phủ Thiên Long còn dám xác định, Diệp Bình vẫn chưa thật sự thi triển toàn lực.
Sự chênh lệch này, làm Hoàng Phủ Thiên Long kinh ngạc và chấn động.
Nhưng hắn biết, không phải hắn không đánh lại Diệp Bình, mà là Diệp Bình quá mạnh mẽ, chênh lệch giữa hai người quá quá quá lớn.
Nhưng điều này quá là vô lí, dù Diệp Bình đã hai mươi hai tuổi, lớn hơn mình bốn tuổi, nhưng chênh lệch chỉ có bốn năm, không thể nào nhiều tới như vậy.
Ngay lúc này.
Diệp Bình chợt nói
“Chênh lệch giữa chúng ta quá lớn, ngươi rất mạnh, nhưng tất cả kết thúc ở đây.”
Diệp Bình mở miệng.
Không phải hắn châm chọc Hoàng Phủ Thiên Long.
Mà là muốn nói cho người kia rõ.
Chênh lệch giữa hai người là lớn lắm.
Đây là sự thật, không phải là giễu cợt, càng không phải là coi thường.
Diệp Bình tôn trọng Hoàng Phủ Thiên Long, hắn là tu sĩ chân chính.
Nhưng.
Hoàng Phủ Thiên Long lắc đầu.
Hắn cười khổ, mái tóc màu vàng rối tung xốc xếch: “Ta vẫn còn chưa thua, có thể cho ta một cơ hội cuối cùng hay không? Nhưng không phải ở đây, chúng ta đi ra ngoài thành.”
Hoàng Phủ Thiên Long nói.
Hắn cười khổ, nhưng vẫn đầy tự tin.
Hắn vẫn còn lá bài tẩy.
Muốn đánh cuộc một trận với Diệp Bình.
Không chỉ tu sĩ vây xem, mà Diệp Bình cũng thấy hơi kinh ngạc.
Hắn nhìn ra, Hoàng Phủ Thiên Long đã bày ra sức mạnh cực hạn của mình.
Không thể còn lá bài tẩy nào được.
Nhưng, Hoàng Phủ Thiên Long lấy ra một giọt máu tươi.
Giọt máu ấy, sáng chói như kim cương, long lanh óng ánh, cực kỳ đẹp.
“Đây là chân huyết giao long vạn năm, nếu ta dùng nó, sẽ đột phá lên Đại Long Tượng Cổ Thuật tầng thứ bảy, Diệp sư huynh, có thể đánh một trận nữa hay không?”
Hoàng Phủ Thiên Long đứng dậy, nhìn Diệp Bình chăm chú, nét mặt vô cùng bình tĩnh.
Đây là lá bài tẩy sau cùng của hắn.
Giọt máu tươi này, giúp hắn đột phá thẳng lên tầng thứ bảy, vốn dĩ hắn không muốn đột phá như vậy, hắn muốn đột phá lên tầng thứ bảy bằng chính thực lực của mình.
Nhưng bây giờ, hắn càng muốn thắng hơn.
Khó khăn lắm mới gặp được một thiên tài thật sự, nếu bỏ lỡ dịp may này, hắn sẽ hối tiếc cả đời.
Hắn là thiên tài, Diệp Bình cũng là thiên tài, trong cùng một khoảng thời gian như nhau, khoảng cách giữa hai người sẽ càng không ngừng bị kéo ra thêm nữa.
Hắn sẽ tiếc nuối hơn bất kì ai.
Vì chiến đấu vào lúc mình mạnh nhất, gặp được kẻ địch mạnh nhất, cuộc chiến ấy mới có ý nghĩa nhất.
Nên nếu Diệp Bình đáp ứng, hắn sẽ dùng ngay giọt máu này, còn nếu Diệp Bình không đồng ý, hắn sẽ không dùng.
Bị thua thì bị thua, chỉ là không cam lòng mà thôi.
Mọi người đều quay qua nhìn Diệp Bình.
Họ rất chấn động.
Không ngờ Hoàng Phủ Thiên Long còn con bài tẩy này.
Sắc mặt các thiên tài lén quan sát trong bóng tối đều trở nên khó coi.
Bọn họ biết Đại Long Tượng cổ thuật tầng thứ sáu rất mạnh, không ngờ, Hoàng Phủ Thiên Long vẫn còn bài tẩy khác nữa.
Nếu Hoàng Phủ Thiên Long nuốt giọt máu kia, đột phá lên tầng thứ bảy.
Vậy sẽ trở thành vô địch thật sự.
Đối với bọn họ, thế giới này được xuất hiện thiên tài, nhưng không thể mạnh hơn bọn họ quá nhiều.
Đại Long Tượng Cổ Thuật, tổng cộng có mười ba tầng, từ tầng thứ sáu, cứ thêm một tầng là càng thêm kinh khủng.
Tầng thứ sáu và tầng thứ bảy là hai sự khác biệt rõ rệt như trời với đất, không phải chỉ là sự tăng tiến thông thường.
“Diệp sư đệ, đừng đồng ý. Tầng thứ bảy và tầng thứ sáu của Đại Long Tượng Cổ Thuật chênh lệch nhau rất lớn, ngươi sẽ thất bại.”
“Đúng đó, Diệp sư đệ, này đã đủ rồi, phải giữ thực lực, còn thi đấu mười nước.”
“Hoàng Phủ Thiên Long, ngươi hẳn cũng biết, tầng thứ sáu và tầng thứ bảy của Đại Long Tượng Cổ Thuật chênh lệch cực mạnh, chiến đấu như vậy, dù ngươi có thắng, cũng không vinh dự đâu.”
“Thua chính là thua, ngươi với Diệp Bình chỉ lệch nhau bốn tuổi, hắn thắng ngươi, cũng đâu có lợi thế gì. Nhưng ngươi cưỡng ép đột phá lên tầng thứ bảy, mượn dùng ngoại lực, thì không công bằng.”
Các đệ tử Nhất Đại của Tấn quốc Học Phủ thi nhau lên tiếng, cản Diệp Bình nghênh chiến.
Giữ thực lực, nổi danh ở thi đấu mười nước mới là tốt nhất.
Bọn họ biết, nhất định Diệp Bình vẫn còn chưa ra hết sức, nhưng tầng thứ sáu và tầng thứ bảy của Đại Long Tượng Cổ Thuật chênh lệch lớn lắm.
Như giữa hai đại cảnh giới vậy.
Nếu đánh như vậy, Diệp Bình nhất định sẽ thua.
Bây giờ đã thắng rồi, không cần phải gây thêm rắc rối.
Không chỉ là đệ tử Nhất Đại của Tấn quốc Học Phủ
Các tu sĩ vây xem cũng cho là như vậy.
Vì Đại Long Tượng Cổ Thuật quá phi phàm, từ tầng thứ sáu, cứ lên mỗi một tầng đều là sự khác biệt như giữa trời với đất.
Nếu để Hoàng Phủ Thiên Long đột phá lên tầng thứ bảy, hắn sẽ trở thành vô địch thật sự, Diệp Bình sẽ bị đánh bại.
Hơn nữa dù Hoàng Phủ Thiên Long có như vậy mà thắng, cũng không có ý nghĩa gì.
Vì dù gì đó cũng là mượn nhờ ngoại lực, cũng giống như được người khác thể hồ quán đính, truyền tu vi cả ngàn năm của mình cho Hoàng Phủ Thiên Long.
Như vậy, không có ý nghĩa.
Nhưng Hoàng Phủ Thiên Long mặc kệ lời người khác, hắn chỉ nhìn Diệp Bình, chờ câu trả lời.
Giờ khắc này.
Tất cả mọi con mắt đều nhìn vào Diệp Bình.
Lúc này.
Một giọng nói vang lên.
“Ngươi đã thua.”
Thanh âm rất bình tĩnh.
Là tiếng của Diệp Bình.
“Đúng là ta đã bị đánh bại, nhưng ta vẫn còn thực lực để đánh một trận cuối cùng.”
Hoàng Phủ Thiên Long thừa nhận mình thua, nhưng hắn cũng bảo mình vẫn còn có khả năng đánh một trận nữa.
Nhưng Diệp Bình lắc đầu.
Ánh mắt hắn nhìn Hoàng Phủ Thiên Long vô cùng trong trẻo.
Hắn nói.
“Không, ta không phải có ý nói cái này.”
Diệp Bình mở miệng.
Ai nấy nghe mà tò mò.