Từng nhịp thở rối loạn, đầu cô giờ cứ lâng lâng. Lương Y Thần cố trấn tĩnh bản thân.
“ Viễn đừng, ưm…!”
Anh đè lên người cô, dán môi mình lên đôi môi mềm mại, ngăn không để cô nói gì thêm.
Qua một lúc, anh ngồi dậy xé rách chiếc váy cô đang mặc, rồi cởi áo quần trên người mình ra.
Không báo trước, Đường Quân Viễn xâm nhập một cách thô bạo, Lương Y Thần bất ngờ cô la lên.
“ A a a… không dừng a ưm… Đau.”
Trán cô đã rịn một tầng mồ hôi, giọng nói cũng đứt quãng nói. Vì bất ngờ bị anh xâm nhập, cô cũng không có hơi sức để nói nữa.
- Đau.
Đường Quân Viễn đưa mắt nhìn xuống, đập vào mắt anh là một dòng máu đỏ hiện ra.
“ Đây là, không lẽ.”
Anh như lặng người, nhưng cũng vui mừng vì lần đầu của cô lại là anh, một suy nghĩ lướt qua đầu anh nói. “ Kết hôn lâu như vậy, anh ấy vẫn không đụng vào cô, hay là có một lí do gì khác.” Lời nói như châm biếm, cũng là xem thường.
Đường Quân Viễn cũng không chần chừ nữa, anh lại ra vào trong cô một cách kịch liệt và chiếm hữu, mặc kệ cô có nói gì.
“ Viễn nhẹ ưm … lại, “
Anh cúi xuống kề tai cô nói.” Giờ phút này cô lại kêu tôi nhẹ có phải muộn quá rồi không. Sao lăn giường cùng em chồng thú vị đúng chứ.”
Anh mạnh mẽ thúc vào cho đến khi bắn hết chất dịch lỏng vào trong cô mới dừng lại, lúc anh buông tha cho cô cũng đã bốn giờ sáng.
Ánh mặt trời chiếu vào phòng, Đường Quân Viễn khẽ nhíu mi tâm. Anh đưa tay xoa hai bên thái dương, đầu có chút ê ẩm vì rượu. Như nhớ ra anh ngồi bật dậy, bên cạnh đã không còn người, hơi ấm cũng không, có lẽ cô đã đi từ sớm…
Cũng như muốn sát định một điều, anh lật chiếc chăn lên một vệt đỏ chói mắt hiện ra. Anh như không tin, nhưng vật chứng ở đây không tin là không được. Đường Quân Viễn nhếch môi cười.
Lương Y Thần sau khi bị anh hành, cô như mất hết sức lực, nhưng vẫn cố gắng đi về phòng mình. Cô đi vào thay đồ rồi đến bệnh viện.
Cô lấy một viên thuốc trong vĩ ra uống, như không yên tâm lại uống thêm một viên nữa.
Ngay lúc này Phương Tuyết Linh đẩy cửa đi vào.
“ Thần Thần cậu sao vậy, trông cậu rất mệt mỏi, cảm thấy trong người không thoải mái à. Hay là…” Phương Tuyết Linh nghi ngờ hỏi
“ Đừng suy diễn, chỉ là không ngủ đủ giấc thôi.”
“ Cái gì mà không ngủ đủ giấc chứ, suy diễn chứ, chuyện vợ chồng là điều hiển nhiên cậu không cần phải ngại.”
Mặt cô có chút biến sắc. Cô nghĩ ’ Kì thực thì không có gì e ngại, nhưng người cùng cô lại là em chồng, người mà cô yêu, nhưng nếu để người lớn trong nhà biết thì không hay chút nào.!’
Phương Tuyết Linh lại nói.” Là vợ chồng thì phải siêng năng làm chuyện đó, như vậy mới bền lâu được.”
“Cậu cũng rành về chuyện vợ chồng quá đó chứ, bữa nào chỉ cho mình một chút đi.”
Lương Y Thần chỉ cười không nói gì, cô lật bệnh án ra xem.
Phương Tuyết Linh vẫn ngồi lại nói chuyện, lúc này vô tình thấy trên cổ cô có vết đỏ. Tuyết Linh chồm người lên kéo áo khoác cô ra.
“ Cậu làm gì vậy, vạch áo mình làm gì.”
“ Đừng có mà chối, để lại cả dấu kia kìa.”
Cô bất giác đưa tay lên sờ vào cổ mình, có chút đau, rồi kéo áo lên.
“ Tổng giám đốc đây là bản kế hoạch khu đô thị Hải Long. Bên phía họ cũng đã thống nhất điều kiện mà bên phía chúng ta đưa ra. Chỉ có điều.” Trương Hạo ngừng nói.
Anh vẫn không ngẩng đầu lên hỏi.” Chỉ có điều gì.”
“ Bách Nhật đưa ra một cái giá cao hơn của chúng ta, mặc dù Triệu Tổng đã đồng ý sẽ không hợp tác với ai về lần thầu này ngoài Đường Thị. Nhưng giờ cô gái tên Liana đó, vẫn nhúng tay vào, ông ấy cũng có chút do dự.” Trương Hạo nói xong, ngừng một lúc lại nói tiếp.
“ Không những vậy, họ còn nói sẽ rót tiền vào Triệu Thị và giúp ông ta giải quyết những rắc rối trước đó.”
Lần này anh mới ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười.
“ Bao nhiêu.”
“ Ông ta cũng e ngại Chủ tịch, với lại hai tập đoàn Đường, Triệu cũng hợp tác làm ăn đã lâu, nên Triệu Đàm vẫn chưa có phản hồi cho bên Bách Nhật. Nên về họ đầu tư bao nhiêu vẫn chưa biết được.”
“ Theo sát Bách Nhật, còn về Triệu Đàm ông ta không có lá gan dám chống. Cậu liên lạc với Nhất Thiên tiếp tục theo dõi hành động của Mặc Định Quốc và Đường Chí.”
“ Vâng.”
“ Được rồi, cậu đi làm việc đi.” Thấy không có tiếng động,anh nhìn lên. “ Còn chuyện gì à.”
Trương Hạo gãi đầu cười gượng. “ Không có gì ạ.”
“ Muốn nói gì thì nói, cậu cũng không phải mới ngày một ngày hai làm việc với tôi. Tôi còn không hiểu cậu sao, còn bày ra bộ mặt ngượng ngùng cái gì.”
“ Thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là hôm nay em thấy Tổng giám đốc,tinh thần có vẻ vui. Giọng nói cũng không lạnh nhạt như trước nữa.”
“ Tôi có à.”
“ Có, rất rõ luôn.”
Anh cười nhẹ, tâm tình cũng tốt lên hẳn, nhưng câu nói tiếp theo của Trương Hạo làm anh phải cau mày, nhìn cậu với ánh mắt sát khí.
“ Trần tiểu thư đúng là một cô gái có bản lĩnh, lại có thể khiến tổng giám đốc của tôi biết cười.” Trương Hạo như cảm giác được một dòng khí lạnh, cậu đưa mắt nhìn.
“ Hình như dạo này tôi dễ dãi với cậu quá thì phải, từ nay về sau đừng nhắc tên cô ta trước mặt tôi.”
“ Nhưng…!”
“ Sao, có ý kiến. “
“ Dạ không, vậy tổng giám đốc làm đi tôi ra ngoài.” Trương Hạo dứt lời liền chạy trối chết đi ra.
Đường Quân Viễn cũng không có tâm trạng để làm gì nữa, anh đứng dậy với lấy áo khoác trên giá rồi đi ra ngoài.