Tại Quán Bar.
“ Cạn ly.”
Hàn Thuỵ và Lâm Tường anh rót tôi uống, anh thì chỉ ngồi không uống cũng chẳng hút.
Thấy vậy Lâm Tường rót cho anh một ly, nói.
“ Chán rượu rồi à hay là chán cô tiểu thư họ Trần kia.”
Quân Viễn nhếch môi bộ dáng hờ hững,nói.
“ Cậu nghĩ cô ta đủ sức hút để tôi phải bận tâm sao.”
“ Vậy lí do gì lại không làm một ly, đã đến đây thì phải thả mình vào thế giới này chứ.”
Nhưng câu nói tiếp theo của anh làm cho cả hai người đều kinh ngạc.
“ Cô ấy đang mang thai, những thứ như rượu, thuốc lá không tốt cho phụ nữ mang thai. Cho nên tôi không thể uống, đến đây là nể mặt hai cậu rồi.”
“ Mang thai, mà, mà ai mang thai chứ.” Lâm Tường lắp bắp nói.
Hàn Thuỵ cũng suy đoán ra được một chút vấn đề, nhìn anh chờ đợi câu trả lời.
“ Là Thần Thần, cô ấy đang mang thai con của tôi. Giữa tôi và cô ấy cũng đã không còn hiểu lầm gì nữa, còn có một thiên thần nhỏ đang hiện diện trên đời nữa.”
Anh cười, nụ cười mà bốn năm trước chưa một lần anh cười.
“ What's, chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ. Nè có phải tôi uống say rồi không, chuyện này sao có thể cô ấy là vợ của Quân Vũ...!”
Nhưng chưa để cậu ta kịp nói xong đã bị anh ngắt lời.
“ Cậu nghĩ vậy sao, có vẻ cậu không mấy hiểu anh ấy rồi.”
“ Có nghĩ là giữa hai người họ không có bất kỳ quan hệ gì, chỉ đơn giản là hợp tác. Dạo gần đây tôi có nghe Nguyệt Nguyệt nói, anh ấy thường xuyên đến bệnh viện lấy cớ đưa cơm cho Y Thần nhưng lại để tâm tới Phương Tuyết Linh.”
Lâm Tường há hốc vì sự tình này. “ Thật không thể tin được, vậy người mà lần trước Nhất Thiên thấy và lần chạm mặt đó với chúng ta là Y Thần sao.”
“ Ừ, nói chính xác hơn cô ấy là người tên Liana kia. Có lẽ từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, mọi thứ mà cô ấy làm là vì cậu, bốn năm trước Y Thần từ bỏ có lẽ cũng liên quan đến cậu.” Hàn Thuỵ nói.
“ Khoang hẳn nói đến chuyện này, việc ở Đường Thị đã giải quyết ổn thỏa chưa đã qua hai tháng rồi. Mặc Định Quốc dù đang im hơi lặng tiếng, nhưng không có nghĩa là ông ta chịu ngồi yên chịu trận đâu.” Lâm Tường bây giờ mới nghiêm túc nói.
“ Vẫn bình thường, cũng đã trình bày rõ ràng và kiểm chứng rằng Đường Thị không hề dính líu đến việc buôn lậu, nên cảnh sát họ cũng rút lui, nhưng lại có vụ tham ô tiền của công ty và các công trình mà Đường Thị kí kết vẫn đang trong tình trạng đàm phán, nội bộ cũng lục đục.”
“ Đám người đó chỉ giỏi bắt lỗi sai, chứ động đến việc giải quyết rắc rối và tiền bạc thì rụt đầu như rùa.”
“ Đó cũng là một điều không tệ, ít nhất đám lang băm đó cũng không gây phiền hà gì cho tôi. Dù có chuyện gì thì cũng chỉ giữ cục tức mà gắng nuốt xuống, dù sao thì tôi cũng không màn đến đám người đó làm gì cho tốn sức.”
Việc cô có thai đã được lan truyền khắp bệnh viện, mọi người đều tranh công việc của cô để làm. Họ cũng biết được cô là con dâu của Đường gia, vì cũng thường xuyên thấy Đường Quân Vũ xuất hiện ở đây nên họ cần phải làm tốt nhiệm vụ là không để cô vất vả.
Những cuộc phẫu thuật cũng được những bác sĩ khác phụ trách, cô chỉ nhận những ca khám bệnh. Thời gian còn lại thì chỉ ngồi xem bệnh án, rồi lại đi xem tình hình của bệnh nhân cứ như vậy khoảng một tuần.
Bỗng lúc này ở ngoài cửa chính của bệnh viện, một người đàn ông xuất hiện với một thân tây trang. Anh đi thẳng đến quầy tiếp của bệnh viện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh, vốn dĩ Đường Quân Viễn không thích người khác nhìn mình như vậy.
Nhưng điều anh quan tâm bây giờ là cô, anh hỏi cô y ta ở đó.
“ Cho hỏi phòng làm việc của bác sĩ Lương ở đâu, tôi có hẹn với cô ấy.”
Cô y tá ngây người ngắm nhìn người đàn ông với nét đẹp hoàn mỹ trước mắt mà quên cả trả lời, Thẩm Vân đứng bên cạnh cúi đầu chào rồi nói.
“ Dạ, phòng làm việc của giáo sư Lương ở bên trái, đi qua một ngã rẽ là tới ạ.”
“ Được, cảm ơn.” Dứt lời anh đi đến phòng làm việc của cô.
Cô gái lúc nãy mới tỉnh táo lại, nhưng người đàn ông đó đã rời khỏi, cô ta nói một câu.
“ Thật không ngờ trên đời này lại có một người đàn ông vừa đẹp lại còn quyến rũ như vậy. Một nét đẹp nam tính, khuôn mặt thì lạnh lùng khiến ai cũng mê mẩn.”
Thẩm Vân đứng một bên lắc đầu, tiếp tục việc của mình.
Cô đang xem bệnh án thì có tiếng gõ cửa, dù là giờ trưa nhưng vẫn thường có bệnh nhân đến khám. Nhưng hôm nay không có lịch hẹn, cô cũng chỉ nghĩ là người của bệnh viện nên nói vọng ra.
“ Mời vào.!”