Trước câu nói kia của Đường Vi Vi, Trần Diên cũng không mấy vừa ý. Nhưng bà ta cũng không dám mở lời vì sợ tạo tiếng xấu cho mình và con gái, nên chỉ nhẹ huých tay Đường Chí.
Ông ta cũng không muốn làm lớn chuyện, nhưng cũng không mấy thích đứa cháu gái này. Nên nói, cũng mang theo chút hàm ý.
“ Con cũng không lớn hơn Đường Nhi bao nhiêu. Cũng coi là ngang hàng đi, thím con cũng là người lớn trong nhà, việc dạy con cái như thế nào tự một người mẹ biết. Là phận con cháu thì nên kính trọng người lớn, đừng học cái thói nói chuyện không biết lớn nhỏ như vậy.”
Đường Vi Vi, tức giận mặt cũng đỏ lên. Nhưng cô cũng không dám phản bác gì, vì nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của ba mình nên cô đành nuốt cục tức này vào trong.
Lương Y Thần ngồi một bên quan sát, cô im lặng không nói gì. Từ đầu đến cuối đều im lặng.
Đường Quân Viễn từ trên lầu đi xuống, vừa hay anh nghe được câu nói đó của Đường Chí. Từ từ chậm rãi lên tiếng.
“ Vậy theo ông thế nào là cách tôn trọng người lớn, trong khi mẹ tôi ngồi đó, cả vợ ông,con ông có chào một câu nào với bà ấy không. Ngay cả một phép lịch sự tối thiểu như vậy, bà ta còn không biết thì làm sao dạy cô ta được đây.”
Câu nói của Quân Viễn làm cho sự im lặng nãy giờ, giờ lại thành khổ thở hơn.
Trần Diên cũng không im lặng nữa bà ta định đứng dậy nhưng một câu nói của bà nội Đường làm bà ta phải nén cơn giận liếc nhìn anh.
“ Đủ rồi, đến dùng cơm chứ không phải đi đấu địch. Nên im lặng,an phận cho ta.”
Đường Vi Vi cũng coi như, hả được sự tức giận của mình. Rồi nhìn anh đưa ngón cái cho anh một like. Anh cưng chiều nhìn cô em gái của mình, rồi liếc mắt qua cô.
Anh thấy từ lúc trở về, cô đều im lặng. Sắc mặt cũng có chút không được tốt. Mày liễu nhíu lại.
Quản gia Châu từ phòng bếp đi ra. “ Lão phu nhân, cơm tối đã dùng được rồi ạ.”
“ Ừ, ăn cơm thôi.” Vi Vi đỡ bà vào trong.
Ba người đi sau, Quân Viễn đi trước,nghe được cô và Quân Vũ nói chuyện.
“ Hôm nay xảy ra chuyện gì à, thấy sắc mặt em không tốt. Có gì phải nói với anh, đừng chịu đựng một mình có biết chưa.”
Cô cười gượng nói. “ Không có gì, chỉ là dạo này thường xuyên thức đêm nên có chút mệt.”
Giọng nói cô cũng khàn đi, họng có chút đau.
Đường Quân Vũ nhìn qua vội nói. “ Em nói sắp không ra tiếng luôn rồi, để anh kêu chú Châu nấu cháo cho em ăn, rồi uống thuốc. Cứ để như vậy thì sẽ nặng hơn đấy.”
Đường Quân Viễn đi trước, bước đi cũng chậm lại, nhưng không quay đầu. Vừa hay tới phòng ăn Quân Vũ nói với quản gia Châu.
“ Chú cho người nấu giúp con ít cháo.” Ông bất ngờ nhìn anh, như không tin ông hỏi lại.
. Đọc tru