Một tuần trôi qua, vụ việc ồn ào của tập đoàn Đường Thị vẫn đang tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Trong phòng họp, những vị cố vấn của tập đoàn và những người có tiếng đều có mặt. Đường Chí ngồi cách anh ba người, Quân Viễn ngồi ở vị trí trung tâm.
Anh liếc mắt nhìn Đường Chí, rồi ra hiệu bắt đầu cuộc họp.
Kì Vân chuẩn bị máy chiếu, rồi đi đến chỗ từng người đưa những bản mô phỏng của dự án sắp tới.
Từ đầu đến cuối Đường Chí không hề nói một lời nào, anh cũng không mấy để tâm đến.
Ngay lúc này Trương Hạo đang trình chiếu những dự án về khu du lịch Việt Anh và trình bày thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Quân Viễn
Anh không vội nghe máy, nhìn đám người trong phòng một lượt nói.
“Cứ làm như đã bàn, còn về công trình ở Ninh Duy sẽ do giám đốc Từ phụ trách.”
Từ Khanh nghe anh nói, cũng có chút bất ngờ. Dù gì ông ta cũng là giám đốc bộ phận quản lý vật tư, nhưng giờ lại được phân bố quản thúc Ninh Duy.
Ông liền nói. “ Tổng giám đốc, dù gì tôi là bên phía vật tư. Với khả năng này tôi làm sao có thể quản thúc được chứ, vẫn nên là để người được phân đi lần trước tiếp tục thì vẫn tốt hơn. Dự án đó cũng bị đình trệ cũng khá lâu rồi, nếu cứ tiếp tục sẽ khiến Đường Thị tổn thất thêm thôi, cho nên...!”
Chưa để Từ Khanh nói hết, anh ngắt lời.
“ Cũng chính vì vậy nên tôi mới giao lại cho ông, trong Đường Thị điều quan trọng là cần nhân tài, thứ hai là nhân phẩm và sự trung thành. Nếu không ông nghĩ, tôi sẽ giao lại mối làm ăn này cho ông phụ trách sao.”
Anh nhìn đồng hồ trên tay, cuộc họp cũng hơn hai giờ đồng hồ, Quân Viễn phất tay bảo cuộc họp kết thúc.
Quay lại phòng làm việc,anh liền gọi lại cho người bên kia.
“ Anh Viễn.”
“ Cậu đang ở đâu.!”
“ Em đang ở gần bãi đỗ xe Đường Thị.”
“ Đứng đó chờ!” Nói rồi anh liền tắt máy
Một lúc sau Trương Hạo đi vào tiếp đến là Kiêu Lĩnh đi sau, cậu ta mặc một bộ vest, thêm một cặp kính.
Anh lên tiếng rồi cũng đi đến ghế ngồi xuống.
“ Nói vào vấn đề.”
Kiêu Lĩnh cũng không dài dòng nói. “ Em đã theo ý anh, đã tra ra được tình trạng của chị ấy rồi.”
Kiêu Lĩnh đi đến ngồi xuống, đưa cho anh một bao thư. Nói.!
“ Anh biết Lạc lão gia không.”
“ Tại sao cậu lại nhắc đến nhà họ Lạc.” Anh nhíu mày hỏi.
“ Đó là nhà mẹ của chị ấy, trước đây anh cũng từng nhắc đến.”
Quân Viễn giờ mới nhớ ra, nhưng sự thật cô là con cháu Lạc gia thì anh thật sự không biết, vì từ lúc quen cô không hề nhắc đến người thân, nên anh cũng không hỏi.
“ Năm sáu tuổi, ba mẹ Y Thần mất. Được ông bà nội nuôi dưỡng, nhưng vì vẫn còn nhỏ. Cộng với việc cái chết của ba mẹ, nên bị đã kích. Nếu nói đúng hơn là có bệnh về tâm lý, cũng đã được đưa đi điều trị một thời gian.”
Trương Hạo đứng một bên, bất ngờ nói.
“ Bác sĩ Lương, cô ấy có bệnh về tâm lý sao.”
Kiêu Lĩnh chỉ “ ừ “ một tiếng thay câu trả lời.
“ Vậy cậu có biết người đã điều trị cho cô ấy không.!”
“ Lúc đó em còn nhỏ cũng không biết, nhưng qua điều tra được. Thì khoảng thời gian bốn năm trước, lúc chị ấy bỏ anh đi qua Pháp. Đã tiếp nhận điều trị tâm lý ở đó, đến giờ vẫn đang được điều trị, nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi. “
Anh im lặng một lúc, rồi đưa mắt nhìn Kiêu Lĩnh.
Như biết anh muốn hỏi gì, cậu ta cũng không giấu giếm liền nói.
“ Y Thần là chị của em, mẹ em và mẹ chị ấy là hai chị em ruột. Ngày dì dượng mất là mẹ em và bà nội đã chăm sóc cho Y Thần, em cũng chỉ nghe qua từ bà nội thôi.”
Quân Viễn ngồi trầm tư, hai tay nắm chặt. Anh như cố gắng kìm chế sự âm ỉ trong lồng ngực của mình. Rốt cuộc là cô đã trải qua những gì, bốn năm qua cô sống chật vật thế nào, anh như muốn biết.
“ Vậy người đã điều trị tâm lý cho cô ấy có nói thêm gì không.”
“ Điều này.! “ thấy Kiêu Lĩnh do dự anh hối thúc.
“ Nói.!”
“ Vị bác sĩ kia nói tình trạng chị ấy cũng không nặng, chỉ là không chịu đã kích thì sẽ không ảnh hưởng gì. Em phải làm đủ mọi cách mới lấy được bệnh án của chị ấy từ chỗ của bác sĩ kia.”
“ Cô ta có kín miệng không, lỡ để Y Thần biết thì phải làm sao.” Trương Hạo đứng một bên lên tiếng.
“ Tôi cũng đã có nói rồi, vị bác sĩ đó sẽ không nói đâu, cô ta cũng sẽ giữ bí mật chuyện tôi đã điều tra về bệnh lý của chị ấy rồi, nên yên tâm.”
Quân Viễn mở bệnh án của cô ra xem, anh lật từng trang xem kĩ càng. Tình trạng của cô qua từng ngày, từng tháng, từng năm đều được ghi đầy đủ ở đây. Đến trang cuối cùng, là vào bốn năm trước, cô đã phát bệnh. Đã điều trị một năm.
“ Vị bác sĩ đó còn nói, từ lúc chị ấy trở về nước. Tâm trạng cũng tốt lên, cũng không cần dùng thuốc an thần nữa.” Kiêu Lĩnh nói thêm.