Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ

Chương 109: Chương 109: Con Sói Nhà Anh




Suốt đoạn đường anh luôn cầm tấm hình siêu âm, miệng không ngừng cười. Y Thần quay sang nhìn anh, cô không ngờ anh lại có một bộ mặt này nữa.

Cứ như vậy thời gian trôi qua, thai kì cũng đến tháng thứ tám. Vì ở nhà cũng không làm gì, cô vẫn đến bệnh viện dù không thể đứng mổ, nhưng cũng phụ giúp thăm khám bệnh nhân.

Cô cũng không thể lái xe đi làm, thường thì anh sẽ đến đón cô, hoặc có tài xế Đường gia đưa đi rước về.

Sáng hôm nay cô dậy sớm, vì hôm qua cô nhận được điện thoại của cô bạn của mình Chu Tịnh Nguyệt cùng đi mua sắm, Y Thần vào vệ sinh cá nhân, khi cô đi xuống lầu thấy quản gia Châu cũng mọi người loay hoay trong bếp, cô đi vào.

Quản gia Châu thấy cô liền hỏi.

“ Nhị thiếu phu nhân, cô định ra ngoài sao.”

Y Thần nhìn ông, cách xưng hô này có lẽ là ông cũng biết cô là vợ của anh. Vì dù gì trước đó ông cũng biết quan hệ giữa anh và cô, nên cô cũng không lấy làm lạ.

“ Vâng ạ, hôm nay nhà có khách sao ạ.!”

“ Là khách của lão phu nhân, mỗi năm vào ngày này họ sẽ tới đây. Lão phu nhân cũng đã cho máy bay riêng đến đón, dặn dò làm những món ăn ở quê nhà để đãi.”

“ Vậy sao.”

Cô nhìn những nguyên liệu được chuẩn bị, có chút tò mò nhưng cũng không hỏi gì.

“ Hay là để tôi kêu người làm bữa sáng cho cô, rồi hẳn ra ngoài.”

“ Vâng, vậy phiền chú.”

Cô đi đến nơi mọi người đang làm việc, chăm chú quan sát,trên đó có đầy đủ nguyên liệu. Còn có cả bánh xếp, được gói trong lá trúc.

“ Bữa sáng đây ạ.”

“ À, vâng cảm ơn.” Cô ngồi vào bàn, món ăn được chuẩn bị là món dành cho người mang thai, kết hợp với một dĩa trái cây.

Tiếng bà nội Đường vang lên sau lưng cô và quản gia Châu.

“ Con đang định ra ngoài sao.!”

“ Bà nội!“.

“ Ừ.”

“ Dạ, con có hẹn với Nguyệt Nguyệt nên phải ra ngoài ạ, con sẽ về sớm.”

Bà lắc đầu.!

“ Ở nhà riết cũng nhàm chán, con cứ đi ra ngoài cho thư thả. Ta sẽ cho người đưa đi, nếu không con cứ điện thoại cho Quân Viễn bảo nó về đưa đi.”

“ Dạ không cần phiền đến anh ấy đâu ạ, công ty nhiều việc đã đủ vất vả rồi. Cứ để tài xế chở con đi là được rồi, vậy con xin phép.”

Cô chào bà rồi đi ra ngoài, Y Thần thật sự không biết đối mặt với bà thế nào, bao nhiêu chuyện và sự việc cô làm. Bà lại không trách cứ, mà ngược lại còn đối xử tốt với cô khiến cô áy náy không thôi.

“ Thần Thần, ở đây.!”

Chu Tịnh Nguyệt ngồi ở ghế chờ trong khu trung tâm thương mại, cô liền đi đến.

“ Phải ăn sáng ở nhà nên đến hơi trễ, cậu không đợi lâu chứ.”

Cô ấy vỗ nhẹ vai cô, nói.

“ Ây, không lâu mình cũng vừa mới đến thôi.”

Sau lưng cô có giọng nói phát ra.!

“ Đến rồi à.!”

“ Tuyết Linh.” Y Thần bất ngờ nhìn cô ấy.

“ Sao vậy mình không được đến à.”

Cô lắc đầu, ba người bắt đầu đi dạo quanh khu mua sắm. Ở phía sau ba người luôn có hai người mặt vest đen đi theo sau, Chu Tịnh Nguyệt lo lắng ghé sát tai cô hỏi.

“ Nè, cậu có thấy gì không. Hình như có người bám theo chúng ta đó, họ là ai vậy chứ.”

Cô cười nhẹ, nói.

“ Họ là người của Đường gia, được Quân Viễn kêu đi bảo vệ mình đó.”

Cô ấy tròn mắt, nhìn cô.!

“ Mình đã nói là không cần, nhưng anh ấy vẫn không yên tâm.”

Phương Tuyết Linh bên cạnh lên tiếng.

“ Bảo vệ cậu là việc anh ta nên làm, sự việc xảy ra lần đó nên sự an toàn của cậu là trên hết. Với lại cô ta cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy, loại người như cô ta không thể mất cảnh giác được.”

Chu Tịnh Nguyệt đứng bên phụ họa.

“ Đúng, đúng. Phải thật thận trọng, ở sau cô ta còn có Trần Thiệu, ông ta cũng là một con cáo ranh mãnh không nên lơ là được.”

Y Thần nhìn hai người bạn của mình cười, nói.

“ Đừng có làm quá lên như vậy.”

“ Gì mà làm quá chứ, cẩn thận vẫn hơn.”

Cô không muốn hai người bạn của mình lo lắng, nên chuyển đề tài.

“ Được rồi đừng nói chuyện này nữa, chúng ta đi mua sắm thôi.”

“ Ừ!“.

“ Nè, Tuyết Linh cậu nhìn xem bộ đồ này rất hợp với Thần Thần.”

“ Cậu ấy đang mang thai, thì hợp kiểu gì chứ.”

“ Ồ, ây. Cậu nhìn xem, chiếc váy này rất hợp với cậu đó. Da cậu trắng rất hợp với chiếc váy này đó.”

“ Đúng là đẹp thật, nhưng nhìn hở hang quá.”

“ Cái gì mà hở chứ, là phụ nữ thì phải biết làm đẹp cho mình. Mình đảm bảo cậu mà mặc nó lên, sẽ thu hút đám đàn ông cho mà xem.”

Cả hai người đang xầm xì lựa đồ, Y Thần đứng bên ngoài nghe điện thoại.

“ Em đang ở trung tâm thương mại, đi cùng Nguyệt Nguyệt với Tuyết Linh.”

Quân Viễn bên kia đầu dây, lo lắng dặn dò cô.

“ Nhớ đừng đi đâu một mình, hãy đi chung với họ. Phải để vệ sĩ đi theo sau biết không, nhớ cẩn thận.”

“ Vâng, em biết rồi mà.”

Cô nhận thấy như có gì khác thường, liền nhìn kĩ vào điện thoại mới nhận ra hình như anh đang ở trong phòng họp, thấy vậy Y Thần vội vàng nói.

“ Vậy anh làm việc đi, em phải vào trong đây không hai cậu ấy phải chờ.”

“ Ừ, anh họp xong sẽ đến đón em, nhớ đừng đi lung tung có biết không.!”

Sau cuộc gọi, mọi người có mặt trong phòng họp. Nhìn nhau, họ như được chứng kiến một sự kiện chấn động là một người sếp mặt lạnh nhưng trước mặt một cô gái, lại nói chuyện nhẹ nhàng và nhỏ nhẹ như vậy, khác với bộ dáng thường ngày của anh.

Trương Hạo đứng bên cạnh, như đã quá quen thuộc, cuộc họp kéo dài thêm nữa tiếng. Anh vội vàng đi ra ngoài, mặc kệ những con mắt đang nhìn mình.

Cả ba lựa chọn đủ kiểu dáng, màu sắc. Cả trang sức, áo váy. Những phụ kiện khác, các nhân viên trong cửa hàng cũng vui mừng vì hôm nay trúng được một mối lớn.

Vì không thể đứng lâu được, Y Thần đi lại ghế ngồi. Nhưng khi cô vừa ngồi xuống, thì lại thấy như là ngồi lên đùi của ai đó. Cô vội vàng đứng dậy dù không biết ai, nhưng đứng dậy rồi tính.

Nhưng khi vừa định đứng dậy, thì một bàn tay đặt ở phần eo kéo cô lại. Động tác rất nhẹ nhàng, đặt cô ngồi lên lại đùi mình, một mùi hương bay vào mũi cô, bây giờ mới thấy được gương mặt của anh đang ở trước mặt.

Quân Viễn nhíu mày, nói.

“ Trước khi ngồi xuống em phải xem coi có ai ngồi ở đây không chứ, nếu như là một người đàn ông lạ mặt thì phải làm sao.”

Y Thần lườm anh.!

“ Chẳng có tên đàn ông nào ngoài anh cả, lúc em đi ra đây chẳng có ai, chỉ có con sói nhà anh. Chỉ giỏi chiếm tiện nghi của người khác, biến thái.” Câu cuối cô chỉ nói vừa đủ cho hai người nghe.

Anh cười cười, buông cô ra. Y Thần ngồi xuống bên cạnh. Chu Tịnh Nguyệt và Phương Tuyết Linh cũng vừa lúc đi ra, cô ấy thấy anh thì liếc một cái rồi quay mặt đi.

Anh đứng dậy, đi đến cầm túi đồ trên tay của Chu Tịnh Nguyệt, nói.

“ Cảm ơn hai người hôm nay đã ra ngoài cùng cô ấy. Hôm nay mua sắm bao nhiêu tôi trả, coi như là cảm ơn.”

“ Hừ, bà đây không thiếu tiền. Không cần phiền đến Đường Tổng đây.”

Anh cũng không đôi co với cô ấy, liền đưa cô đi. Y Thần cũng xin lỗi hai người vì không thể đi cùng, rồi ai cũng về nhà nấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.