“ Con có biết mình đang nói gì không hả, ba mẹ cũng đã gặp ba mẹ Hân Hân. Mẹ cũng đã định ngày cho hai đứa đính hôn, bây giờ con là sao đây.” Mẹ anh tức giận mắng.
“ Dĩ nhiên là con biết, nhưng vì biết nên con cũng đã nói rỏ ràng rồi, vả lại mọi chuyện đều do mẹ tự quyết định. Cô ta cũng là mẹ ưng ý, nhưng con thì không.”
Vì là mẹ mình nên anh cũng không thể lớn tiếng, chỉ đành dịu giọng nói.
“ Con, con muốn như vậy đúng không. Vậy thì mẹ cũng nói cho con biết, ngoài Hân Hân ra mẹ sẽ không chấp nhận một ai là con dâu của Đường gia. Những người địa vị thấp kém không xứng đáng được bước chân vào Đường gia nữa bước, càng không xứng với con.”
Mọi người có mặt đều nhìn bà, ba anh cũng không thể tin rằng vợ mình có thể nói ra những lời như vậy.
Anh nhìn mẹ mình rồi nói tiếp.
“ Dù không phải vì cô ấy, thì con cũng chẳng có lí do gì để cưới cô ta cả.”
Hạ Anh đứng sững một chỗ, bà không ngờ con trai mình chỉ vì cô mà ngay cả mẹ mình anh cũng không nặng lời. Trần Dĩ Hân thì bị ánh mắt lúc nãy của Quân Viễn dọa cho mặt tái đi. Cô ta cũng từng nghe đồn hai anh em nhà họ Đường không dễ gần, càng không dễ chọc như muốn nói người sống chớ lại gần. Nhưng cô ta vẫn không bận tâm điều đó, hai tay siết chặt ánh mắt căm phẫn nhìn cô.
Y Thần nhìn cô ta, mặt bình thản. Nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng sự chiến thắng, như nói rằng cô ta thua rồi.
Trần Dĩ Hân muốn lao đến, thì nhận được ánh mắt giết người của anh. Cô ta đánh dừng lại hành động vừa rồi.
Bữa cơm tối vẫn diễn ra như thường lệ, lâu lâu Đường Vi Vi lại nhìn cô một cái, rồi lại cúi xuống ăn cơm. Cô nhận ra được ánh mắt của Vi Vi, nhưng lại chỉ có thể làm ngơ đi, sau khi ăn xong ai nấy đều đi về phòng.
Buổi tối, Y Thần mới tắm xong. Cô đi ra ngoài vừa lau tóc, vừa mở hộc tủ ra lấy máy sấy. Nhưng vừa ngồi xuống ghế, nhìn vào trong gương đã thấy anh ngồi ở đó, cô có chút giật mình sau một lúc mới quay lại nhìn anh.
Quân Viễn cười cười, nói. “ Làm em sợ à.”
Anh đến gần, lấy máy sấy từ tay cô. Bật độ nóng vừa phải, rồi sấy tóc cho cô.
“ Lần sau muộn như này, đừng gội đầu. Em là bác sĩ thì nên biết điều này chứ, thật không thể nào khiến người ta hết lo lắng được mà.”
Một lúc sau tóc cũng đã khô, anh cất máy sấy vào ngăn tủ. Rồi xoay người cô lại, trước mặt cô là một ly sữa và một đĩa trái cây như xoài, cóc và me chua.
Y Thần ngẩng đầu nhìn anh.! “ Đây là..!”
“ Chuẩn bị cho em, biết em thèm chua nên anh đã mua nó, còn sữa nữa tốt cho phụ nữ mang thai. Em phải ăn uống đầy đủ thì mới có sức khỏe được, chăm sóc mình thật tốt.”
Y Thần ngồi yên vị trên giường, tay cầm đĩa trái cây thưởng thức. Quân Viễn ngồi bên cạnh nhìn cô ăn anh cũng ê ẩm răng theo, thấy như vậy cũng đủ rồi anh lấy lại đĩa trái cây trên tay cô, tay còn lại đưa ly sữa đến trước mặt Y Thần.
“ Uống hết ly sữa này, không được bỏ sót. “
Y Thần nhìn ly sữa đầy ngang miệng ly, cô do dự một lúc. Mới bưng lên uống, nhưng được một nửa cô đặt xuống.
Anh ngồi một bên quan sát, nhìn thấy hành động này của cô anh nhíu mày. Y Thần làm vẻ mặt nũng nịu, nói.
“ Nhiều sữa quá em uống không hết, uống nhiều đêm lại mắc đi vệ sinh, anh nhìn cô một lúc rồi nói.
“ Không uống cũng được, vậy ngày mai em không cần đến bệnh viện nữa. Anh sẽ gọi cho viện trưởng Lý, nói rằng em cần ở nhà dưỡng thai.”
Khi nghe anh nói vậy, cô liền bất mãn liếc anh một cái. Sau đó cầm ly sữa lên, một hơi uống sạch, Y Thần đặt chiếc ly lên tủ đầu giường cô nằm xuống trùm chăn lên xoay lưng về phía anh.
Quân Viễn cười trước hành động đáng yêu của cô, anh đứng dậy cầm lấy ly sữa và đĩa trái cây đi ra ngoài. Một lúc sau trở lại phòng, thấy cô vẫn nằm một tư thế, anh đi đến trở mình cô lại để cô dễ chịu hơn, rồi cũng tự mình đắp chăn rồi ôm cô đi ngủ.
Cứ như thế một tuần, buổi trưa anh đem cơm đến bệnh viện cho cô. Chờ cô ăn xong anh mới rời đi, cứ lặp đi lặp lại như vậy, vì cũng được anh chăm sóc kĩ càng. Ăn uống cũng kĩ lưỡng nên cô tăng cân không ít.