Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ

Chương 116: Chương 116: Muốn Cô An Toàn Trong Tầm Mắt Anh




Buổi sáng ba người lớn ngồi ở phòng khách nói chuyện, Đường Minh và mẹ anh đã ra ngoài. Đường Vi Vi có lẽ cũng đã lên trường cô và anh bước xuống đi lại.

Nhưng nghĩ lại thì từ ngày cô động thai, Vi Vi cũng đã chuyển đến kí túc xá của trường không mấy khi về nhà. Cũng chính vì vậy mà mẹ anh, bà càng có thành kiến với cô hơn.

“ Con chào mọi người.!”

“ Con dậy rồi sao, để ta kêu quản gia Châu chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa.” Bà nội Đường nói.

“ Dạ không cần đâu ạ, bây giờ con và anh ấy ra ngoài rồi ăn luôn ạ.”

“ Như vậy sao được, thức ăn ở ngoài không đủ chất. Với lại hai đứa định đi đâu, từ ngày ông bà nội con đến đây chưa đi ra ngoài nên bớt chút thời gian đi.”

Bà nội cô, nói.

“ Không cần đâu, già rồi đi lại sẽ rất mệt. Hai đứa nó muốn đi thì đi, ở đây vẫn yên tĩnh hơn mà.”

“ Biết là vậy, nhưng ít nhất hai đứa nó cũng phải dành chút thời gian cho người nhà chứ. Còn nữa, tiểu Thần ta nghe con vẫn đến bệnh viện làm à.”

“ Dạ.” cô nhìn sang anh.

“ Vậy thì nghĩ đi, để ta gọi điện cho Viện trưởng Lý bảo ông ấy dù sao Đường Thị cũng đóng góp rất nhiều cho An Thành.”

Cô nghe bà nói, thì vội nói.

“ Viện trưởng Lý cũng kêu con nên về nghĩ dưỡng, nhưng con cố chấp thôi bà đừng gọi cho ông ấy làm gì ạ.”

Bà nội Đường gật gật đầu, nói.

“ Vậy thì hôm nay nghĩ luôn, Quân Viễn con gác lại công việc đưa ông bà vợ đi đây đó đi, đừng chỉ biết cắm mặt vào công việc được.”

“ Vâng.!” Anh nắm tay cô, cười.

“ Không cần phải phiền vậy đâu, công việc của cháu rể rất cẩn được giải quyết. Với lại tới những nơi đông đúc cũng không tốt cho sức khỏe của tiểu Thần.” ông nội cô nói.!

Lúc đầu hai ông bà chỉ định đến thăm bà nội Đường rồi trở về, nhưng lại không ngờ cháu gái của mình lại là cháu dâu của bạn của bà, cô còn đang có thai nên hai ông bà đã quyết định ở lại chờ đến khi cô sinh.

Vậy là cả ngày hôm nay, cả anh và cô đều ở nhà. Vì không đến công ty nên anh trao đổi với Trương Hạo qua điện thoại, cô có loáng thoáng nghe được Lạc thị đang gặp khủng hoảng kinh tế, còn bị nhiều tập đoàn, công ty lớn nhỏ đòi bồi thường vì Mặc Định Quốc có liên quan đến hối lộ tiền công, rửa tiền và buôn bán vũ khí trái phép.

Mọi chuyện này có lẽ, cô liếc nhìn anh. Vốn dĩ là ông ta cũng có gọi điện cho cô, nhưng vì lúc cô đi đâu không có anh thì đều có mấy vệ sĩ đi cùng nên khó có thể tách ra được.

Thời gian cũng trôi qua, mọi chuyện vẫn bình thường. Đám cưới của Hàn Thuỵ và Chu Tịnh Nguyệt cũng đã đến nơi tổ chức là một khách sạn ở bãi biển, lúc hai người vừa xuống tới phòng khách thì bắt gặp Đường Quân Vũ đã ở đó.

Anh ta quay lại nhìn cô, trên người là bộ vest màu xanh đen.

“ Chào em dâu.!”

 Y Thần cũng cười lại, thay lời chào hỏi. Nhìn kĩ thì Đường Quân Vũ ốm hơn, có chút tiều tụy dù vậy khuôn mặt không thay đổi vẫn điềm tĩnh.

Quân Viễn đứng bên cạnh, lên tiếng.

“ Được rồi, đi thôi.”

Hai chiếc xe lần lượt lái đi, mất khoảng một tiếng. Anh dìu cô xuống xe hai người đi vào từ xa cô thấy Hàn Thuỵ và Lâm Tường đứng trước cửa khách sạn. Cô cứ nghĩ Nhất Thiên sẽ không xuất hiện ở đây, dù sao cậu ta cũng là hành tung bí mật có vẻ không tiện nhưng lại có mặt trong đám cưới của Hàn Thuỵ.

Bỗng sau lưng cô và anh vang lên giọng nói. Anh ta đi đến, kính cẩn cúi chào anh và cô.

“ Anh Viễn, chị Thần.” người đó không ai khác chính là Kiêu Lĩnh. Cậu ta nhìn cô cười cười, rồi đi đến chỗ Lâm Tường đang đứng, cô nghi hoặc nhìn sang anh.

Quân Viễn biết cô muốn hỏi gì, anh ghé sát vào tai cô nói.

“ Đợi bữa tiệc kết thúc, anh sẽ nói cho em biết. Còn bây giờ vào trong thôi, đứng nhiều em sẽ mệt người.”

Y Thần cũng không nói gì thêm, cô đã đoán được một chút nên cũng không mấy hồi hộp.

Bên trong hội trường rất trộng, tất cả mọi người đều đến đông đủ. Thấy chưa đến giờ tổ chức lễ, cô nói muốn đi vào phòng cô dâu anh cũng đứng dậy đưa cô đi.

“ Em vào đi, khi nào quay lại nhớ điện cho anh.”

“ Vâng.”

Cánh cửa mở ra, Chu Tịnh Nguyệt ngồi ngay ngắn trên chiếc đơn trong phòng, thấy cô đi vào cô ấy liền kêu lên.

“ Thần Thần.”

Y Thần đi đến ngồi xuống bên cạnh Phương Tuyết Linh.

“ Cậu hôm nay đẹp lắm, thật không ngờ mới đây thôi còn chạy qua Pháp để trốn đi xem mắt, bây giờ là đi lấy chồng rồi.”

Một lúc sau bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô cùng Phương Tuyết Linh đi ra ngoài. Vừa đến nơi liền thấy ánh mắt anh luôn hướng về phía này, khi thấy cô anh mới yên tâm như thể muốn cô luôn an toàn trong tầm mắt của anh.

Bàn tiệc cô ngồi cũng đã đủ người, Phương Tuyết Linh cũng đi sau cô. Mọi người đều ngồi hết, chỉ còn trống một chỗ còn lại mà còn là kế bên cạnh Đường Quân Vũ, cô ấy cũng đành ngồi xuống vì cũng đã đến giờ tiệc rồi.

Mọi người đều hướng mắt lên phía sân khấu, nhìn cặp đôi hạnh phúc đang tuyên thệ với nhau. Đường Quân Vũ vẫn thản nhiên như không có gì, khuôn mặt anh vẫn vô cảm không biểu hiện gì, Tuyết Linh ngồi bên cạnh cũng không lên tiếng chỉ ngồi như vậy rồi vỗ tay.

Bữa tiệc cũng bắt đầu, hai người liền đi từng bàn chúc rượu. Sau khi đi đến bàn cô Chu Tịnh Nguyệt tiện tay kéo chiếc ghế trống ngồi xuống, cô hiểu ý gắp một miếng thịt bò rồi ít tôm chiên bỏ vào chén rồi đưa cho cô ấy.

Quân Viễn thấy vậy liền nhíu mày, đưa mắt lườm Hàn Thuỵ. Anh ta như cảm nhận được sống lưng mình lạnh buốt, quay sang thì bắt gặp ánh mắt như muốn đánh người của anh.

Hàn Thuỵ vội vàng đi đến, cười nói.

“ Ây, được rồi việc này nên để tôi làm. Cô cứ ăn đi, tôi đây hôm nay cưới vợ còn muốn động phòng chứ không muốn bị ăn đập đâu.”

Cả bàn tiệc có một tràn cười sảng khoái, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn anh ta. Chỉ riêng hai người là không một ai nói gì, Tuyết Linh thì chỉ ngồi đó, Đường Quân Vũ thì chỉ ngồi uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.