Mặt trời vừa ló dạng, Y Thần trở mình. Mơ màng cô đưa tay mò mẫm, thấy không đúng cô vội vàng ngồi bật dậy nhìn xung quanh.
“ Đây, đây là ở nhà. Nhưng!” Như nhớ ra cô vỗ đầu, rồi đi vào phòng tắm. Vì hôm nay là mồng một đầu năm, nên cô không chậm trễ. Khi đi ra ngoài, cô mặc một chiếc quần jeans phối thêm áo cổ lọ màu xám. Vì thời tiết lạnh, nên Y Thần khoác thêm một áo dạ cùng màu, rồi vội vàng đi xuống.
Khi xuống phòng khách, thấy trong nhà vắng vẻ. Cô cứ nghĩ mình đã trễ, thì Đường Quân Vũ từ ngoài đi vào.
“ Em dậy rồi à, sao không ngủ thêm.” Anh đi vào, trên tay còn cầm thêm một giỏ hoa quả.
“ Em ngủ đủ rồi, mà mọi người đâu hết rồi sao em không thấy ai, cứ tưởng là em dậy muộn mọi người đã đi chúc Tết hết rồi.”
Anh cười cười nhìn cô. “Bà, và dì đang ở ngoài vườn, Quân Viễn thì nó chưa có dậy, còn tiểu Vi thì đang ở trong phòng.”
Vừa dứt lời anh cũng từ trên lầu bước xuống,hai tay đút túi quần thong dong bước đi. Chẳng nhìn lấy cô và anh trai mình, Quân Viễn đi đến bàn, khéo léo lấy trà ra bỏ vào ấm đổ nước nóng vào.
Anh ngồi bắt chéo chân, đến khi được rồi anh tự tay rót trà ra ba ly rồi để đó.
Bà nội Đường và ba mẹ anh cũng vào tới. Đi đến ngồi xuống, anh đưa tay đẩy ba ly trà về phía ba người lớn rồi nói.
“ Chúc mừng bà nội năm mới vui vẻ.” Vừa nói xong anh lấy từ trong túi áo một phong bì rồi đưa cho bà.
“ Con mừng tuổi.!” Bà cười rồi cũng nhận lấy.
“ Cảm ơn con.!”
Đường Quân Vũ cũng mừng tuổi cho bà, cô lúng túng vì cô quên mất mình chưa có chuẩn bị phong bì. Quân Vũ nhìn qua cô, anh liền biết cô vội vàng nên quên, nên nói thêm.
“ Trong đó có cả phần của tiểu Thần nữa, nếu chuẩn bị hai cái thì rườm rà lắm nên con đã bỏ chung vào cho tiện.”
“ Ừ, cảm ơn các con. Nhưng thay vì đưa bà cái này, không phải hai đứa các con nên cho ta một đứa chắc nội sẽ tốt hơn sao.”
Cô ngượng ngùng nhìn Quân Vũ, mà không nói gì chỉ biết cảm thấy có lỗi.
“ Con thì tất niên phải có, nhưng giờ chưa phải là lúc. Đợi một thời gian nữa mọi chuyện ổn thỏa, bà muốn mấy đứa chắc mà chẳng được, Quân Viễn cũng không để bà phải thất vọng đâu. “ Khi nói câu này,anh nhìn em trai mình như cười như không rồi nói tiếp. “ Và cả con nữa.”
Đường Vi Vi vừa xuống ngồi bên cạnh bà, đưa tay cọ cọ vào người bà. Bà nội Đường hiểu ý liền lấy ra một xấp phong bì, rồi đưa cho từng người.
Bên ngoài trời có nắng, cũng không lạnh như mấy ngày trước.
Có tiếng ồn, tiếp sau là tiếng của quản gia Châu.
“ Chào, đại gia đình ông Đường.” Đường Chí đi trước, phía sau là Trần Diên và Đường Nhi.”
“ Chào, ông ta cũng lịch sự chào lại.”
Ngồi được một lúc thì một nhà ba người cũng ra về, lúc này bên ngoài lại có tiếng ồn.
Anh không nhìn cũng là biết ai đến, chưa thấy người đã nghe giọng chỉ có thể là cậu ta rồi nhâm nhi ly trà trên tay.
Lâm Tường từ ngoài bước vào, đi cùng là Hàn Thuỵ và Chu Tịnh Nguyệt.
“ Con chào mọi người, chúc mọi người năm mới an khang.”
Bà nội Đường cười rồi bảo vào ngồi. Chu Tịnh Nguyệt cũng không kiên dè nữa liền buông tay Hàn Thuỵ chạy đến chỗ cô.
Anh như đứng hình, không tin nhìn theo cô gái của mình thấy bạn quên chồng, mặt anh méo mó. Lâm Tường cũng được dịp, nên chọc ghẹo anh.
“ Thật không ngờ, Lương Y Thần lại có sức hút như vậy. Cậu mà không giữ vợ mình cho chặt, có ngày mất như chơi đấy, à mà khoan cũng đâu có sao vì từ đầu cậu nói cậu đâu có hứng thú với con người ta.”
Bên này cả hai anh em Đường Quân Vũ cũng cười, thể hiện sự xem thường.
Lâm Tường cũng mặc kệ đi đến ngồi xuống bên cạnh Quân Viễn. Hàn Thuỵ cũng không còn cách nào đành một mình đi đến ngồi xuống.
“ Thần Thần mình nhớ cậu quá.” Chu Tịnh Nguyệt ôm tay cô nũng nịu.
Cô không nương tay đẩy đầu bạn mình ra giọng hờn dỗi.
“ Cậu còn nhớ đến người bạn này sao, có sắc thì quên luôn tôi. Đã mấy tháng rồi, chẳng thấy tăm hơi cậu đâu, gọi điện cũng chẳng gọi nhớ,nhớ chỗ nào. Từ đầu không phải cậu kiên quyết không chấp nhận hôn sự này sao, giờ thì quên luôn lối về.”
Chu Tịnh Nguyệt nghẹn họng chẳng nói được gì, nhìn cô với ánh mắt chuộc lỗi.
“ Được rồi, đừng có làm bộ mặt đó nữa.” Cô cũng chịu thua trước người bạn này của mình.
“ Yêu cậu nhất.!”
Cũng vì tính trẻ con của Chu Tịnh Nguyệt mà mọi người được một tràn cười sảng khoái.
Đến gần trưa, quản gia Châu chuẩn bị một bàn ăn. Trên bàn là đồ ăn chay, vì bà nội Đường vẫn thường ăn vào ngày mồng một và mười lăm trong tháng.
Đến chiều mọi người đều ra ngoài, đi chúc Tết. Rồi đi chùa, cô cũng nhân lúc này gọi cho viện trưởng Lý.
“ Bác sĩ Lương, có chuyện gì sao.”
“ Viện trưởng, tôi xin lỗi vì đã trở về. Những bệnh nhân đó tình trạng họ thế nào rồi.”
“ À, tình hình khả quan hơn rồi. Với lại Đường tổng cũng đã gọi điện cho tôi, nói là cô cần phải nghĩ ngơi. Không thể trông coi bệnh nhân được, cậu ấy còn nói sức khỏe cô không được tốt không thể làm việc mà quên cả ăn và ngủ được, bệnh dạ dày sẽ tái phát.”
Cô như sững người một lúc lại nghe thấy tiếng nói của viện trưởng Lý. “ Cô thật may mắn khi được một người đàn ông yêu thương và lo lắng như vậy đó, cố mà giữ chặt cậu ấy đi, người như vậy trên đời này hiếm có lắm.
Tắt điện thoại, cô vẫn đứng ngẩng người ở đó, thì một tiếng nói quen thuộc vọng lên.