Qua ngày hôm sau, cô cùng anh trở về nhà chính. Vừa bước vào cửa cô cảm thấy có gì lạ, bầu không khí có chút bất thường.
Lúc này quản gia Châu vừa từ ngoài trở về, trên tay ông bao nhiêu là đồ, còn vài người đi sau cũng không khác là bao.
“ Chú Châu.”
“ Nhị thiếu, nhị thiếu phu nhân hai người về rồi sao.”
“ Vâng, nhưng chú xách gì mà nhiều vậy ạ.”
Ông nhìn xuống tay mình, rồi nói.
“ Là lão phu nhân đã mua, vì quá nhiều nên tôi đem về trước. Đồ này là mua cho con của Đại thiếu gia và cô Phương ạ, vậy tôi đem vào trong trước.”
“ Vâng.!”
Y Thần quay sang nhìn anh, ánh mắt nheo lại.
“ Nói, có phải đó là lí do anh không đưa em về nhà chính đúng không. Anh lại dám viện cớ muốn ở riêng là vì chuyện này, thật ra anh và Quân Vũ đang có dự tính gì.”
Anh không phủ nhận, cũng không trả lời nhưng như vậy cũng đủ để cô biết lí do.
Vừa lên tới phòng, cô ngồi xuống ghế nghiền ngẫm nhìn anh.
“ Bà nội đã biết chuyện của anh ấy rồi, hôm qua vì sợ em bận tâm nên anh đã đưa em về Ngự Viên.”
Cô im lặng, lo lắng cho cô bạn của mình.
“ Em yên tâm đi, bà nội đã thay Phương Tuyết Linh giáo huấn anh ấy một trận rồi. Bà còn kêu người sửa sang lại căn phòng ở tầng hai cho con của họ nữa đó, bà nội nói không biết anh ấy làm bằng cách gì cũng phải đem hai mẹ con họ về.”
Bây giờ cô mới có chút hòa hoãn, nói.
“ Nhưng sao bà nội biết, là anh nói sao.”
“ Không, là tai mắt của bà.!”
Anh biết ngay gì cô cũng sẽ có biểu cảm này, nên nói thêm.
“ Lúc trước em nằm viện, bà đã gặp cô ấy một lần. Thấy thái độ của Quân Vũ và Phương Tuyết Linh bà nghi hoặc nên đã cho người điều tra, thì mới biết được.”
Bỗng ngoài phòng có tiếng gõ cửa, người ở ngoài lề của tiếng.
“ Dạ lão phu nhân cho gọi nhị thiếu và nhị thiếu phu nhân xuống dưới nhà ạ.”
“ Tôi biết rồi.!”
“ Bà nội, ông bà. Con chào ba mẹ.!”
Hạ Anh tuy không thích cô, nhưng dù sao bây giờ cô cũng đang mang thai cháu của bà. Dù có không chấp nhận cô, nhưng sự tình đã rồi bà cũng không chấp nhặt nữa, nhìn cô ừ một tiếng.
“ Nào ngồi xuống đây, dạo này có thấy mệt trong người không. Ăn uống thế nào, Quân Viễn nó có chăm sóc cháu tốt không.”
Cô cười nói.
“ Bà yên tâm đi ạ, anh ấy chăm con như chăm trẻ. Thậm chí bây giờ con lại lên thêm vài kí nữa rồi đấy, sức khỏe cũng không có vấn đề gì.”
Bà lúc này mới yên tâm.
“ Vậy là tốt rồi.”
Bên này bà nội cô lên tiếng hỏi.
“ Vậy bác sĩ đã nói ngày dự sinh chưa.!”
“ Dạ rồi, là ngày mười hai.”
“ Ngày mười hai, vậy không phải chỉ còn hai mươi ngày nữa thôi sao. Không được phải chuẩn bị mới được, đến lúc đó sẽ không kịp mất.”
Bà nội Đường sốt sắng, liền kêu gọi mọi người chuẩn bị.
Quân Viễn liền lên tiếng.
“ Mọi thứ con đã chuẩn xong hết rồi, chỉ chờ ngày bảo bối chào đời nữa thôi, nên mọi người không cần lo đâu ạ.”
“ Ừ, con biết như vậy thì ta yên tâm rồi. Còn thằng cháu kia không biết có làm được việc không biết nữa, thật là...!”
Từ lúc biết ngày dự sinh của cô, mọi người trên dưới Đường gia đều tất bật chuẩn bị chu đáo mọi thứ.
Anh cũng không đến công ty nữa, chỉ khi có cuộc họp quan trọng anh mới đến. Còn lại để cho Trương Hạo giải quyết, anh chỉ dành thời gian ở bên cạnh cô không để Y Thần làm bất cứ việc gì.
Y Thần vừa thức dậy đã thấy anh loay hoay, cặm cụi làm gì đó. Cô hỏi.!
“ Mới sáng anh làm gì vậy.!”
“ Em dậy rồi sao, vậy thì đi vệ sinh cá nhân rồi uống ăn sáng.!”
Quân Viễn không trả lời, đứng dậy đưa cô vào nhà vệ sinh đi thay đồ. Một lúc sau hai người đi xuống, anh đưa cô vào phòng ăn dùng bữa sáng.
“ Em ăn đi, ăn xong anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. “
Cô nhìn anh, cười.
“ Đây là lí do anh dậy sớm à, anh làm việc vất vả lại ngủ ít như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”
Quân Viễn gắp thức ăn vào chén cho, nói.
“ Nhiêu đây thì có là gì so với sự hi sinh của em chứ, với lại anh cũng phải tập quen dần là vừa. Sau này khi bảo bối chào đời anh cũng sẽ giúp em trong con không phải sao, trẻ nhỏ rất khó dỗ một mình em sao làm được chứ. Đó là trách nhiệm của một người chồng người cha, sự yêu thương mà anh dành cho con và vợ mình là vô đối đó.”
Cô mãn nguyện nhìn anh, nếu ai đó nói tình yêu chỉ là hư vô, nhưng đối với cô đó là thứ vô giá có cầu cũng không được. Nhưng cô lại có, một tình yêu mà cô đã từng từ bỏ, một người đàn ông yêu cô hơn bất cứ ai, anh luôn luôn dành sự yêu thương và bao dung cô.
Cho dù cô có làm gì, từng vứt bỏ anh chỉ vì sự yếu lòng. Nhưng anh lại không vì vậy mà quên đi người từng bỏ rơi mình còn yêu cô hơn chỉ mong mọi thứ tốt đẹp và bình an cho cô.
Cả đời của cô sẽ không bao giờ rời xa anh nữa, sẽ dùng quãng đời còn lại để yêu anh. Đối với cô, được anh yêu và trân trọng là một điều đáng để trân quý rồi.
Thấy cô không tập trung, anh nhéo nhẹ má cô.
“ Sao vậy, thức ăn không hợp khẩu vị của em sao. Hay anh đi làm món khác cho em ăn, không thể để bụng đói được.”
Cô lúc này mới sực tỉnh.
“ À, không. Em không sao, anh không cần lo.”
“ Vậy sao lại ngẩn người vậy, là con đạp sao.”
Y Thần lắc đầu, nhìn anh.
“ Em đang tự hỏi, liệu rằng mình có quá may mắn khi được gặp anh hay không.”
Quân Viễn cầm tay cô, đan vào tay mình.
“ Không có cái gì gọi là may mắn cả, nếu trong tình yêu không có sự chia sẻ và thấu hiểu. Đồng cảm và sự vun đắp từ hai phía thì cũng là thứ tình cảm vô nghĩa mà thôi. Tình yêu đi đôi với sự bao dung.!
Không có gì là tự nhiên mà có được, chỉ khi chúng ta cố gắng dành lấy và bao dung, thì mọi cản trở cũng không thể ngăn được, tình yêu anh dành cho em cũng như vậy mãi mãi không thay đổi nó sẽ mãi vững vàng, sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em và con, chỉ cần em quay lại anh sẽ vẫn đứng ở đó chờ em như bốn năm trước.”
Y Thần cúi đầu xuống, tay bấu vào vạt váy. Đôi mắt cay cay, mím môi lại nói nhỏ.
“ Em ước thời gian có thể quay lại bốn năm trước, em sẽ không hành động ngu ngốc như vậy. Anh nói đúng, nếu như không có sự bao dung của anh và sự chờ đợi đó thì cuộc sống của em sẽ trở nên tồi tệ.”
Anh để cô tựa vào vai, giọng cưng chiều nói.
“ Không khóc, mọi chuyện cũng đã qua rồi không cần phải cảm thấy có lỗi. Bây giờ em và anh rất hạnh phúc đấy thôi, con cũng sắp chào đời luôn rồi cho nên những chuyện trước kia không đáng nhắc đến nữa, được chứ.”
Cô sụt sịt, gật gật đầu.