Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Chương 49: Chương 49: Tiệc Nướng Ngoài Trời.




Tôi cứ đứng như trời trồng nhìn cô Mỹ bước vào nhà mà không nói được tiếng nào. Haizzz cái này người ta gọi là "Điều gì đến rồi sẽ đến" đây mà. Cô Mỹ chỉ gặp mẹ tôi một chút rồi về liền. Cuộc hội thoại vỏn vẹn chỉ có mấy câu. Đại loại là tối mai cô sẽ đón hắn về nhà cô. Cô đã nói chuyện với gia đình mới rồi, ai cũng háo hứng chào đón hắn cả. Rồi cảm ơn mẹ đã thay cô chăm sóc nuôi dưỡng hắn, cô chắc chắn sẽ đền đáp ơn của mẹ. Sau khi quay qua nhìn hắn rồi mỉm cười thì cô rời đi luôn mà không để hắn kịp nói câu gì. Mẹ cũng chỉ biết cười rồi tiễn cô về. Nguyên buổi trưa nhạt tuếch.

"Mẹ làm gà rán rồi nhé, hai đứa ăn đi. Mẹ ra công ty bố con chút." - Mẹ bưng dĩa gà chiên giòn nóng hổi tỏa khói ra rồi với tay lấy giỏ sách đi ra ngoài. Chắc là mẹ đi báo cho bố biết chuyện lúc nãy.

"Vâng mẹ đi cẩn thận." - Tôi cầm một miếng gà lên ăn thử rồi vẫy tay chào mẹ.

Câu nói của tôi vừa dứt thì tiếng xe của mẹ đã vang lên rồi xa dần, mẹ lúc nào cũng vậy, làm cái gì cũng nhanh gọn lẹ. Tôi quay qua nhìn hắn, nhìn nét mặt hơi u buồn mà cố tỏ tỏ ra bình thường kia kìa, thật tình, buồn mà cũng đẹp nữa cơ.

"Ăn đi gà ngon lắm đấy. Buồn làm cái gì, cậu về nhà mới xong thì lâu lâu ghé qua đây chơi rồi chỉ nhà cậu cho chị, chị sẽ dẫn bố mẹ qua thăm cậu." - Tôi giơ cái đùi gà to đùng thơm phức ngoe nguẩy chìa trước miệng hắn - "A nào."

Hắn liếc tôi một cái rồi há miệng cho tôi đưa cái đùi gà vào, nhìn cứ như tôi đang dụ con nít ăn vậy, đáng yêu chết được.

"Ủa chị không buồn rồi mít ướt như mấy bữa nữa hả?" - Hắn vừa nhai gà vừa hỏi, ánh mắt lộ rõ vẻ trông đợi. Hắn đợi tôi cảm xúc tuôn trào làm mấy trò xấu hổ cho hắn xem nữa đây mà.

"Chị sau mấy tháng đã trưởng thành rồi nha. Mơ đi. Cậu đi thì sẽ không ai giành đồ ăn với chị hết, chỉ hơi thiệt thòi là lúc chị muốn đi chơi thì phải đợi cậu phóng trâu qua đón hoy." - Tôi vỗ ngực đầy tự tin, ha ha, tôi hết buồn rồi nha.

"Ai rãnh suốt ngày phi trâu chở chị đi chơi. Đi thì phải trả thù lao đàng hoàng chứ." - Hắn cười khùng khục rồi chét hết dầu mỡ trên tay vào má tôi.

"Dơ, cắn chết giờ. Cậu không phi trâu qua đón chị chị phi bò qua đón cậu, a hihihi." - Tôi lấy khăn giấy lau má, càng lau mỡ càng lan ra đầy mặt sau đó lấy tương ớt bôi vào đầu mũi hắn, cho mi chết thằng quỷ nhỏ.

Hắn cũng không vừa lấy tương cà phản công, hai đứa lăn vào "food fights" dùng hết những thứ có thể làm từ đồ ăn phá hoại nhan sắc của đối phương. Ôi một cuộc nói chuyện không thể bình thường hơn trở thành cái giống gì thế này. Sau khi mặt mũi 2 đứa tèm nhem, hết chỗ để "bôi tro chét trấu" thì cuộc chiến mới chịu ngừng lại. Tôi chỉ vô khuôn mặt từ hoàng tử biến thành cóc ghẻ của hắn cười đến nổi sặc nước miếng. Cái mặt đầy bơ cùng tương trộn lại, đầu tóc thì rối bù do bị tôi nắm và còn được điểm xuyến thêm mấy miếng bột chiên giòn trên da gà. Hắn không chịu thua giơ nguyên cái gương bỏ túi trước mặt tôi, kết quả là tôi bị chính khuôn mặt của mình hù cho lăn xuống ghế. Nếu hắn là cóc ghẻ thì tôi là quái thú luôn ấy. Hai má đầy tương, lông mi vẫn còn mấy giọt đầu, ngay mũi tôi còn miếng da gà chưa kịp nguội nữa cơ, tên này không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, tôi cũng là con gái mà. Lỡ mà ra đường với cái bộ dạng này chắc người ta chọi cà chua, xách đèn, xách xẻng rượt tôi bán sống bán chết quá. Tôi đạp hắn một cái rồi chạy ra bồn rửa chén "tẩy trang", lát còn phải dọn cái bãi chiến trường thức ăn vương vãi ở đây nữa, ew. Đang kì cho tương ra hết tôi sực nhớ đến một chuyện.

"Ê hồi nãy thầy Thiên gọi cậu ra nói chuyện... cô Mỹ hả?" - Tôi lấy khăn giấy lau hết nước quay qua hỏi hắn.

"Ừ, thầy hỏi tôi có biết chuyện đó không?" - Hắn đợi tôi rửa mặt xong thì vào thế chỗ tôi.

"Thầy còn nói gì không?" - Tôi tò mò chống tay xuống bàn hóng chuyện.

"Thì có vẻ thầy ấy rất vui khi có thêm em trai. Thầy ấy mặt mũi vui vẻ lắm cơ còn ôm tôi nữa." - Hắn thật thà trả lời.

"What??? Ôm á??? Thầy ấy định giành cậu với chị ư? Loạn, loạn hết rồi." - Tôi đánh tay cái "ầm" xuống bàn ăn.

"Bà chị của tôi à, đọc đam mỹ, yaoi nhiều quá rồi. Suy nghĩ trong sáng giùm cái. Thầy ấy là anh tôi đấy, một cái ôm rất thuần khiết." - Hắn từ lúc nào đã rửa mặt xong đi đến chỗ tôi nhéo má tôi.

"Xí. Mà dọn cái đống này trước khi mẹ về đi." - Tôi cười hề hề, chỉ cái bãi giống bãi kít cún dưới sàn nhà trắng bóng loáng.

Bây giờ tôi với hắn có thể nói chuyện về gia đình của hắn rất thoải mái, không còn cái bầu không khí u uất, ngượng ngạo nữa. Có lẽ cả hai đang dần dần thích nghi và chấp nhận sự thật ấy. Có lẽ đã trưởng thành hơn rồi.

"Bật nhạc nghe đi." - Hắn xách cây lau nhà vô hú lên làm dòng suy nghĩ của tôi bị cắt quãng.

"OK. Chị mới kiếm được 1 bài EDM siêu hay." - Tôi giơ ngón cái lên rồi lấy điện thoại ra bật Mp3 lên.

I've been painting every fence I know

Every color bleeds into the same

Cause before you go and walk away

Yeah, you better know where you're going

Hey yeah, hey yeah

You're a wanderer just like me

Hey yeah, hey yeah

Yeah, you better know where you're going

Yeah, you better know where you're going

Bản nhạc sôi động vang khắp nhà. Trước ngày hắn đi, hai chúng tôi rất hạnh phúc, rất thoải mái. Cần tạo ra 1 kỷ niệm vui vẻ chứ không phải 1 kỷ niệm chỉ có nước mắt.

______________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Bây giờ là 6 giờ chiều và mẹ vẫn chưa về, ai dà chán quá. Hắn do mệt mà lên phòng ngủ mất rồi, ngủ gì mà như heo ấy, từ trưa đến giờ. Còn tôi, một con nhỏ "sức trâu sức ngựa" vẫn không có tí tẹo cảm giác nào gọi là mệt mỏi ngồi rủ rượi trước màn hình TV. Những cảnh phim chuyển động liên tục, ánh sáng lúc chớp lúc tắt, màu sắc cứ quay vòng vòng, những chi tiết đó tôi chả thèm để vào mắt. Chậc chậc hay là lên đó lôi đầu hắn dậy coi phim với tôi. Suy nghĩ đó nhanh chóng bị tôi phủi bay ra khỏi đầu. Chán quá!!!!!!!! Facebook cũng chẳng có gì.

"Ting"

Tiếng thông báo tin nhắn Messenger vang lên. Tin nhắn từ Dĩnh Vy. Cô nàng gửi clip gì cho tôi đây.

"Coi đi nha bà, hay lắm. Nhớ đeo tai nghe nữa." - Nàng ta kỹ càng dặn dò.

Gì vậy nhỉ? Tôi chúi mắt vào màn hình điện thoại dò xét cái clip đó. Ảnh đại diện clip đen ngòm. Ý ẹ, chắc gửi clip hát hò tự kỷ của nàng ta cho tôi nữa chứ gì. Nàng ta chuyên gia như vậy. Thôi nghe cho nàng ta vui lòng, dù sao cũng đang chán chết được. Lấy tai nghe dưới cái gối tôi cắm vào điện thoại, vặn volume bình thường cho đỡ hại tai. Bấm vô. Sao im lặng quá vậy ta, tôi tăng volume lên tí xíu. Sau cỡ 2 giây thì mặt Dĩnh Vy xuất hiện, nàng ta vẫy tay chào tôi rồi nói lí nhí cái gì đó, tôi lại tăng volume lên.

"Á Á Á Á. JUST LIKE ME, YOU ARE A VAMPIRE.... TÈN TEN TÉN. BÀM BÀM BÀM." - Tiếng một ban nhạc rock trên TV hú hét làm tôi giật hết cả mình mém đánh rơi cái điện thoại vào giữa mặt. Tôi ôm tim cầm remote chỉnh âm nhỏ lại, hú hồn hà.

"Á Á Á....." - Tôi vừa mới chỉnh xong cái TV, quay lại màn hình điện thoại để xem coi Dĩnh Vy đang chuẩn bị làm trò gì thì nguyên con quỷ không biết diễn tả làm sao xuất hiện trên màn hình điện thoại với tiếng hét muốn phá hỏng luôn màng nhĩ của người ta. Lần này thì hay rồi, cái điện thoại rơi luôn vào giữa mặt có cảm tưởng như mũi tôi bị gãy làm đôi luôn ấy, đau vê lờ.

Đê ma ma! Tôi bật dậy khỏi ghế sofa, ôm cái mũi đau điếng bấm bàn phím nguyền rủa Dĩnh Vy.

"Chết đi con cờ hó. Giết bạn mài hả? Ngày mai tau với mài cắt đứt quan hệ."

"Nooooooooo. Đùa cho vui tí hoy mà. Em iu à!" - Nàng ta chơi tin nhắn thoại luôn mới ghê.

"Nu ba ca chi, mai lên lớp biết tay tau." - Tôi hầm hè mắt trợn ngược lên bấm tin nhắn mà không thèm đọc lại.

Tôi hít vào thở ra thật sâu để quên đi ký ức kinh hoàng lúc nãy, eo ôi. Tôi nổi tiếng sợ ma rồi mà còn chơi ác như vậy, hu hu. Cái con quỷ đó cứ lờn vờn trong đầu tôi, má ơi nó kinh. Bình ổn nhịp tim để phòng tránh bệnh nhồi máu cơ tim bất ngờ, tôi với tay cầm remote bấm tắt TV. Chắc lên phòng hắn quá, mới 6 giờ mà không khí căn nhà u ám đáng sợ quá cơ. Tôi loay hoay dọn lại ghế sofa để lát mẹ về không cằn nhằn.

"Hạ này!" - Một cánh tay đặt sau lưng tôi, tiếng nói vang lên bất ngờ như trêu đùa dây thần kinh của con người.

"Á MAAAA!!!!!" - Tôi nhảy dựng lên ghế, giơ nắm đấm ra tự vệ.

"Bị gì vậy con? Bố chỉ định hỏi con Khải đâu mà con nỡ gọi bố là ma còn đòi đánh bố nữa ư?" - Bố tôi ôm mặt, mắt rưng rưng đầy tổn thương. Oh please, bố à bố già đầu lắm rồi đấy.

"Hi hi xin lỗi bố mà, hồi nãy con bạn nó gửi clip ma hù con nên con bị liệu. Khải đang ngủ trên lầu ấy, con lên gọi cho bố nha." - Tôi nhanh chân phóng lên lầu trước khi bố kịp diễn tiếp bộ phim bi ai do bố đạo diễn rồi sản xuất.

Tôi nhẹ nhàng bước vào phòng hắn như một chú mèo. Hơi lạnh từ phòng hắn phả vào người làm tôi rùng mình. Hắn đang cuộn tròn người nằm ngủ, giống như trẻ sơ sinh vậy ấy. Bản năng làm chị của tôi lại trỗi dậy chỉ muốn nhào vô ôm hắn thôi nhưng mà nghĩ lại thì hơi biến thái nên đành thôi. Tôi đứng như trời trồng nhìn hắn một lúc lâu mà chẳng biết nên gọi hắn dậy bằng cách nào. Đang định giơ tay khều thì hắn bỗng trở người, đôi mắt khép hờ từ từ mở ra mang theo đôi mắt như chứa cả thế giới nhìn tôi. Cánh môi nhạt màu mấp máy:

"Chị làm gì vậy?"

"À bố gọi cậu xuống có gì ấy. Dậy đi." - Tôi ngồi nơi mép giường cười hì hì.

"Ừ, chị đợi tí." - Hắn ngồi dậy, vươn vai rồi nhảy xuống giường.

Tôi cũng nhanh chóng đứng dậy mở cửa xuống lầu, hắn nối đuôi theo sau.

"Bố. Mẹ. Tụi con xuống rồi nè." - Tôi rống cổ lên hét khi trước mặt là phòng khách trống không.

"Ra sân đi hai đứa." - Tiếng mẹ vang lên nhẹ nhàng.

Ra sân nào. Tôi cầm đầu chui ra ngoài trước. Ủ ôi mùi đồ nướng thơm quá đi mất. Ở đâu vậy ta? Tôi khịt khịt mũi hít lấy hít để tận hưởng mùi thơm của hấp dẫn này. Một làn khói trắng lan tỏa khắp sân, từng làn khói vui đùa lưỡn lẹo trong gió. Mắt tôi như mèo thấy cá sáng rực lên trong đêm quay phắt qua nhìn hắn ra hiệu sắp có bữa ăn ngon rồi. Ra sau nhà, bố mẹ đang cùng nhau nướng thịt, đậu bắp, bắp non, vân vân mây mây những thức ăn ngon lành đủ màu sắc hấp dẫn. Kế bên là bàn màu gỗ mới được trải khăn đỏ sọc caro. Bên trên bố đã mắc vài dây đèn xung quanh mấy cây cảnh yêu dấu của bố rồi giăng khắp sân. Nếu thêm mấy quả bóng colorful và mấy lá cờ nhỏ xíu xinh xinh thì giống hệt mấy MV Hàn lãng mạn.

"Nhanh lên hai đứa. Tới lấy thịt ăn nè, mẹ lựa toàn thịt ngin không đấy." - Mẹ tay cầm cây gắp vẫy tôi và hắn.

"Ngon lắm đó!" - Bố bật ngón cái tắm tắt khen.

"Bắt đầu tiệc BBQ ngoài trời thôi." - Tôi nắm tay hắn lao vào buổi tiệc.

Bố mẹ là nhất! Một bữa tiệc tạm biệt hắn. Một bữa tiệc đánh dấu một bước ngoặc lớn trong cuộc đời mỗi người. Tôi híp mắt nở nụ cười tươi rói nhìn hắn. Hắn cũng vậy, ý cười tràn ngập trong đôi mắt ấy.

_______________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Bạn nào mê EDM thì nghe bài mà bà Hạ bật đi nha :v Nevada của Vicetone ấy, có tính gây nghiện như Faded của Alan Walker vậy. À hị hị hị, lại dụ dỗ người đọc nữa rồi :3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.