Nương theo cảm giác say mà dùng tay heo của hắn cọ vào tay Trần Vũ Tình.
Trần Vũ Tình vì lấy đại cục làm trọng, chỉ đành phải hy sinh chính mình. Mỗi lần tiệc rượu tan, trong khuê phòng trong đều truyền ra tiếng khóc khe
khẽ của nàng.
Tiểu Cúc từng tức giận báo tình hình này cho Tộc
trưởng Trần gia biết. Nhưng Tộc trưởng Trần gia lại mở một con mắt nhắm
một con mắt. Kết quả này khiến Tiểu Cúc cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ và
buồn giận.
Hiện nay lại thấy Tiểu thư bị kéo đi, Tiểu Cúc đứng ở
cửa nhìn, sự phẫn nộ trước kia lại không ngừng dấy lên, nhưng không có
cách gì, trái tim trở nên băng giá.
Chuyện xảy ra ở ngoài sân, Sở Vân cũng không hề hay biết. Lúc này hắn đang ở trong thế giới tiên
nang, đang chuyên tâm lĩnh ngộ lưới pháp luật trong thế giới tiên nang.
Bạch Đế đã từng nói, để hắn nhận thức được điều mình muốn tìm kiếm, thì cần
phải tham gia Bách Gia Đan Hội. Ban đầu hắn vốn được Công Tôn Uyển Nhi
mời chào, muốn tham gia Bách Gia Đan Hội.
Nhưng sau khi tra xét
tình huống xung quanh, hắn lại phát hiện ra, bản thân mình để cứu trợ
Bạch Đế, thông qua tinh bài truyền tống, đã từ phía đông Đan Châu, trực
tiếp vượt qua phía tây. Hiện nay, bản thân mình đã cách Công Tôn gia
thiên sơn vạn thủy. Nếu muốn chạy trở về, lại phải vất vả qua trăm đạo
bảo thạch mật môn, lãng phí một khoảng thời gian lớn trên đường.
Vừa vặn Trần gia ở chỗ này đang mời luyện đan sư, Sở Vân liền lấy thân phận là đan sư ẩn tu luyện, gia nhập Trần gia.
- Tốt, hiện tại ta đã nắm giữ được hai mươi sáu tuyến tơ thế giới tiên
nang. Chẳng khác nào học được hai mươi sáu đạo pháp thần thông. Đối với
việc nắm thế giới này trong tay, cũng càng lúc càng sâu.
Vui mừng, Sở Vân kết thúc lần tu hành này, rời khỏi thế giới tiên nang, trở lại thế giới bên ngoài.
Ba vị tiên phi vẫn gác ở xung quanh, liền báo cáo với hắn về chuyện đã xảy ra.
- Chỗ nào có người thì chỗ đó có tranh cãi.
Sở Vân nghe vậy, cảm khái một tiếng.
Có tiên phi không hiểu hỏi lại:
- Sở Vân công tử, không ra tay trợ giúp Tiểu thư Trần gia một chút? Tiểu thư Trần gia thực đáng thương.
- Người đáng thương tất có chỗ đáng trách.
Sở Vân lắc đầu.
- Tiểu thư Trần gia này, có thể an bài tỳ nữ kia đến bên cạnh ta với dụng ý không tốt. Người với người bình đẳng, nàng có thể tùy ý hy sinh hạnh
phúc của nữ tử khác, vì sao đến phiên nàng chịu khổ lại nghĩ nàng đáng
thương? Nếu là nàng mạnh mẽ phản kháng, trái
lại ta sẽ có hứng
thú giúp nàng việc này. Nhưng nàng lại không chống đối, có thể thấy là
muốn lấy đại cục làm trọng, thật ra chỉ là là nội tâm mềm yếu, hy sinh
bản thân mình đổi lấy hoàn cảnh sinh tồn mà thôi.
Giọng điệu Sở Vân nhàn nhạt:
- Mọi người phải dựa vào chính mình. Chỉ nên cố gắng vì chính mình, cho
dù có thất bại thì có quan hệ gì? Ngay cả là cái chết còn không quan
trọng thì có cái gì quan trọng hơn đây? Không tiến vào trăm đội đứng
đầu, Trần gia sẽ diệt vong sao? Sẽ không. Không nên nghĩ nàng đáng
thương. Nàng chỉ muốn thu hoạch lợi ích lớn hơn nữa, mà hy sinh một chút lợi ích trong tay của chính mình mà thôi. Đây là một cuộc giao dịch, mà nàng là người đưa ra lựa chọn.
Các tiên phi nghe vậy đều lặng yên!
...
Sở Vân cũng không để ý tới chuyện của Trần gia. Mục đích của hắn là dựa
vào thân phận này, lẫn vào trong để có tư cách tham gia Bách Gia Đan Hội mà thôi.
Chỉ là qua chuyện của Trần Vũ Tình, hắn ý thức được chỗ không đủ của chính mình.
“Ta không có đan tâm, không thể phụt lên đan khí, nhưng lại có thể sử dụng
nguyên tinh Tiên Thiên khí. Cái này chẳng khác nào gáo vàng múc nước
giếng bùn, thực sự tiêu xài hoang phí. Nếu đám người Bạch Đế biết ta lạm dụng Tiên Thiên chân tinh như vậy, có thể tức đến mức phun ra máu hay
không?”
Trong lòng Sở Vân trầm tư.
Mỗi một lần luyện đan,
đều cần lợi dụng đan khí để định đan, thu đan. Nếu lần nào Sở Vân cũng
vận dụng nguyên tinh Tiên Thiên khí, thật sự là quá chướng mắt rồi. Nhất là sau đó không lâu, phải tham gia Bách Gia Đan Hội. Đây là hội lớn
nhất trong toàn bộ Đan Châu. Tất nhiên nó sẽ khiến cho vô số cao thủ chú ý. Nếu bị người có tâm phát hiện, mình sử dụng chính là nguyên tinh
Tiên Thiên, sẽ có hậu quả như thế nào?