Nếu ông ta còn giúp anh nữa thì có nghĩa là không nể mặt nhà họ Thẩm, vậy thì ông ta sẽ không thể kết thông gia với nhà họ Thẩm.
Vì vậy ông ta nói: “Đỗ Thiên Sinh tôi không phải là người vô lý, cháu ngoại tôi là Tống Diệu Văn bị cậu ấy giết, tôi cũng không trả thù cậu ấy. Thật sự đó là bởi vì do cháu trai tôi không đúng chuẩn mực làm sai, bị giết cũng ở trong phạm vi có thể hiểu được.” “Cháu ông đánh anh em của cậu ấy, bị cậu ấy đánh ngược lại, đó cũng là đáng bị đánh” “Nhưng cậu ấy không biết lớn nhỏ, ở trước mặt ông không kiêng nể gì, quả thật là cậu ấy sai. Ông cần phải chiếu cố cậu ấy một chút.” “Nhưng tôi nghĩ, nếu trưởng bối ra tay với hậu bối thì khó tránh khỏi có chút ức hiếp người ta. Vì vậy tôi đề nghị, chuyện của hậu bối thì để hậu bối giải quyết, đánh được cậu ấy thì đánh một trận, đánh không được thì bị đánh trả, chúng ta không có gì để nói.” “Đây là những gì tôi đề nghị, ông cụ Thẩm muốn giải quyết như thế nào thì do ông quyết định “
Đỗ Thiên Sinh là một người khôn ngoan, anh trai của vợ tương lai của con trai mình bị đánh thảm hại, mặt mũi của con trai ông ta để đâu? Mặt mũi của Đỗ Thiên Sinh ông ta thì để đâu?
Cho nên ông ta mới đề xuất như vậy.
Bởi vì ông ta biết, Tiêu Thanh có bản lĩnh, nếu không thì Hoàng Kim Long cũng sẽ không thể giết anh.
Nếu trưởng bối nhà họ Thẩm ra tay, ông ta không chắc Tiêu Thanh sẽ không bị đánh thậm tệ, nhưng nếu để con cháu của nhà họ Thẩm ra tay, ông ta đối với Tiêu Thanh vẫn có chút tin tưởng. “Được!”
Thẩm Văn Đại đáp lại: “Dù sao thì cậu ta cũng là anh vợ tương lai của cậu Đỗ, nếu anh Đỗ đã đưa ra đề nghị này thì tôi phải tiếp nhận.”
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Thẩm Văn Kim: “Em trai cháu bị cậu ta đánh, vậy thì để cháu đến lấy lại thể diện cho em trai cháu” “Vâng thưa ông nội!”
Thẩm Văn Kim lập tức bước ra, kéo Thẩm Văn Vĩ: “Em lui ra phía sau đi, anh sẽ trút giận cho em!” “Anh! Anh nhất định phải đánh anh ta giống như em, thậm chí còn thảm hại hơn em!” Thẩm Văn Vĩ tức giận nói. Đi ra phía sau, vẫn không quên mắng chửi Tiêu Thanh: “Anh cứ chờ bị anh của tôi đánh anh thành xác ướp đi
Tiêu Thanh dửng dưng nói: “Anh của anh không đủ nhét kẽ răng của tôi, để các anh em họ của anh đều lên hết đi, tôi giải quyết một lần cho xong. Tránh cho lát nữa có người đứng ra rồi lại đến người khác đứng ra, tôi không có rảnh rỗi để chơi đùa với bọn rác rưởi
Lời nói của anh vừa dứt, đảm con cháu nhà họ Thẩm bùng nổ.
Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai bị dọa sợ đến tại mặt. “Anh à, Văn Kim đang ở giai đoạn giữa của Nội Kình. Cao thủ xếp hạng bảy mươi sáu của Địa bảng, có thể đánh bại hơn một trăm Trần Khải Vương. Anh không đánh lại được anh trai của cậu ấy đâu.” Thẩm Thị Thu Mai lo lắng nói.
Tiêu Thanh sờ đầu của cô ấy: “Anh trai em từng chiến đấu mà, anh không phải trái hồng mềm. Đừng nói một mình anh ta, cho dù có một trăm người, một nghìn người như anh ta, anh cũng không thèm chớp mắt.” “Được lắm thằng nhóc!”
Thẩm Văn Đại tức giận đứng lên nói: “Nếu anh đánh bại Văn Kim, tôi sẽ không so đo với anh nữa. Nếu anh không đánh được, bị đánh phải vào viện thì đừng có đi tố cáo với chiến bộ, nói người nhà họ Thẩm của tôi lại đánh anh hùng bảo vệ đất nước!”
Tiêu Thanh nói: “Bảo con cháu nhà họ Thẩm của ông cùng lên đi, có thể đánh tôi phải vào viện thì cũng coi như nhà họ Thẩm có bản lĩnh, tôi tuyệt đối sẽ không đi tìm bộ chỉ huy
Lời của anh vừa dứt, sự tự tin của Thẩm Văn Kim đến rôi. “Chỉ cần anh không tìm đi chiến bộ là được, đánh anh thì không cần con cháu nhà họ Thẩm cùng lên đâu, một mình tôi là đủ rồi!”
Lời vừa dứt, Thẩm Văn Kim hét lên: “Tiếp chiêu!”
Sau đó, anh ta giống như một con bảo lao về phía Tiêu Thanh, mạnh mẽ phát ra nắm đấm của mình, không khí như nổ tung trong nằm đẩm của anh ta. “Ha ha!”
Nhìn thấy tình hình này, người nhà họ Thẩm đều bật cười. “Cú đấm này của Văn Kim chắc chắn sẽ khiến anh ta phải nằm bệnh viện nửa năm!”
Trái tim của Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai trào lên cổ họng.
Đúng lúc này, nắm đấm của Thẩm Văn Kim tiến đến chỗ Tiêu Thanh. Chỉ nhìn thấy Tiêu Thanh dùng một tay cản nắm đấm.
Bùm! Trong sảnh nhà họ Thẩm có một tiếng động lớn vang
Tiếp theo!
Bất ngờ!
Tiếng xương tay gãy cũng vang lên. “Ha ha!”
Người nhà họ Thẩm lập tức bật cười. lên.