Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 612: Chương 612: Chương 613




Thẩm Thị Thu Mai bị dọa sợ vội vàng nói: “Anh, sau này chúng ta đừng chọc tức bọn họ, kính trọng nhưng giữ khoảng cách với họ là được.”

Tiêu Thanh chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Thẩm Thị Đông nói: “Con yên tâm, dì nhỏ sẽ cố gắng hết sức để giúp con giành được Sâm Huyết Rồng. Tiền bạc dì cũng đã chuẩn bị xong rồi, g được một trăm tám mươi tỷ tiền mặt, tuy rằng không phải là nhiều nhưng chắc cũng đủ dùng. Những người kia tuy rằng có vẻ có tiền nhưng có mấy người dám bỏ ra số tiền lớn như vậy. Dì nghĩ bên kia cũng không dám đưa ra giá quá cao, dù sao tiền cũng không phải nói là có.

Mặc dù Tiêu Thanh không cần Dì nhỏ giúp đỡ nhưng nhìn thấy bà ấy như vậy vẫn rất biết ơn.

Anh thừa nhận, Dì nhỏ của mình thật sự là người tốt. “Nếu như mẹ con cũng giống như dì thì tốt biết mấy.

Tiêu Thanh rời thầm. Vừa quay lại khách sạn, Trưởng phòng tài vụ của công ty đã gọi điện cho Dì nhỏ. “Tổng giám đốc Thẩm, không hay rồi, nguồn vốn của công ty chúng ta hiện tại đều bị đóng bằng, chỉ có thể đưa vào, không thể rút ra, có một số khoản tiền cũng chưa được thanh toán. Tôi đã gọi điện gọi ngân hàng, bên phía ngân hàng nói có một vài thể lực đã can thiệp vào khiến cho tài khoản của tập đoàn chúng ta bị đóng băng, cũng không rõ khi nào mới có thể giải quyết, nếu thời gian đóng băng quá lâu thì sợ rằng tập đoàn Thiên Phương cũng sẽ bị ảnh hưởng!” “Sao cơ?”

Nghe xong những lời này vẻ mặt Thẩm Thị Đông lập tức biến sắc.

Nhưng chỉ trong chốc lát bà đã hiểu ra vì sao lại xảy ra chuyện này, bà tắt điện thoại, gọi ngay cho Thẩm Văn Hạ. “Có phải các người đã ra tay làm cho tài khoản của tập đoàn Phương Thiên bị đóng băng đúng không?”

Thẩm Văn Hạ bình tĩnh trả lời: “Em gái, là bố làm đấy.

Đây cũng chỉ là vì lo lắng cho em thôi, tiền không dễ kiếm, giữ lại để dành cho con cháu sau này không tốt sao, vì sao lại phải ném vào một cái động không đáy?”

Thẩm Thị Đông mắng: “Mấy người thật là đê tiện. Ba nhà bắt tay với nhau còn phải sợ tập đoàn Phương Thiên của em, tại sao lại có thể dùng thủ đoạn đê tiện này để đối phó với em chứ? Các người không sợ sinh con không có mắt sao?” “Nói bậy!”

Thẩm Văn Hạ tức giận nói: “Nếu bố nghe được những lời này thì không đơn giản chỉ là đóng băng tài chính mà sẽ làm cho cô hoàn toàn phá sản đấy. Cô nên tự nghĩ cách giải quyết cho tốt đi. Mấy người các cô dựa vào đầu mà dám đấu với chúng tôi!”

Tút, tút...

Điện thoại bị ngắt, Thẩm Thị Đông tức giận đến phát khóc. “Sao vậy Dì nhỏ?” Thẩm Thị Thu Mai hỏi.

Thẩm Thị Đông tức giận kể lại sự việc vừa rồi. “Sao bọn họ lại có thể làm như vậy được chứ!”

Thẩm Thị Thu Mai cũng tức giận đến mức dẫm hai chân, hai mắt đều đỏ hoe: “Đây là hy vọng duy nhất để cứu chị dâu, bọn họ lại nhẫn tâm dập tắt hy vọng này, thật là đáng giận. Anh! Tài chính của Dì nhỏ bị đóng băng rồi, chúng ta phải làm thế nào để lấy được Sâm Huyết Rồng để cứu chị dâu đây?”

Thẩm Thị Thu Mai vô cùng lo lắng.

Tính mạng của chị dâu bây giờ rất nguy hiểm, muốn cứu được thì phải có Sâm Huyết Rồng.

Vậy mà ông ngoại và bố chồng tương lai của cô ấy lại bắt tay lại để dập tắt hy vọng của bọn họ, cô ấy cũng không biết phải làm cái gì bây giờ! “Không sao. Tiêu Thanh mỉm cười an ủi: “Dù bọn họ dùng cách gì để đối phó với chúng ta thì cũng không thể ngăn cản chúng ta đạt được mục đích, anh nhất định sẽ lấy được Sâm Huyết Rồng để cứu chị dâu của em!”

Anh không vội sử dụng các mối quan hệ để giúp Dì nhỏ giải quyết vấn đề tài chính bị đóng băng, anh định đợi đến khi phiên đấu giá kết thúc sẽ giúp bà giải quyết, như vậy vừa có thể tránh cho bà ấy phải tiêu tiền, vừa tránh làm cho quan hệ giữa bà ấy và bố trở nên căng thẳng,

Còn Thẩm Thị Đông lại rất buồn.

Bà ấy cảm thấy mặc dù Tiêu Thanh nói như vậy nhưng trong lòng chắc chắn vô cùng thất vọng, cho nên bà ấy cắn răng gọi điện cho Thẩm Văn Đại. “Bố, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, xin bố hãy thương lấy vợ của Tiêu Thanh, đừng đóng băng tài khoản của con nữa, giúp con cứu vợ của nó được không? Dù thế nào thì nó cũng là cháu ngoại của bố, sao bố lại có thể nhẫn tâm như vậy?” Bà ấy cầu xin Thẩm Văn Đai.

Đáp lại bà, Thẩm Văn Đại chỉ lạnh lùng nói: “Bố không có đứa cháu ngoại này, nó cũng không xứng làm cháu ngoại của Thẩm Văn Đại. Con đưa Thu Mai về đây cho bố, đã nói là phải kết hôn rồi còn bỏ nhà đi theo anh trai, không thèm quan tâm đến bố chồng và chồng tương lai, đây là chuyện một đứa con gái nên làm à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.