“Lập tức đưa Thu Mai về đây cho bố, như thế sau khi lấy được Sâm Huyết Rồng bố còn có thể cho nó mấy sợi rễ sâm để nó mang đi cứu chị dâu nó, nếu như còn không về, ngay cả rễ sâm các con cũng đừng mong động đến!” “Tút, tút... Ông ta đã tắt điện thoại.
Thẩm Thị Đông buồn phiền hít vào một cái rồi nói với Tiêu Thanh: “Tiêu Thanh, con quay về khách sạn chờ tin tốt của Dì nhỏ, dì với Thu Mai về nhà họ Thẩm một chuyến, cố gắng lấy được mấy cái rễ sâm để cứu Thiên Lam
Tiêu Thanh mỉm cười, nhẹ gật đầu với bà ấy.
Tối hôm sau, phiên đấu giá từ thiện mùa Xuân diễn ra. Buổi đấu giá bắt đầu lúc tám giờ tối nhưng Tiêu Thanh đã đến địa điểm tổ chức từ lúc bảy giờ.
Trong bãi đậu xe toàn là những chiếc xe sang trọng đến từ các nơi trong cả nước.
Vì không có giấy mời nên Tiêu Thanh phải đứng đợi
Tổng giám đốc Mã Hiểu Phi của tập đoàn Cửu Châu.
Lúc này, bên tai anh vang lên một tiếng cười lạnh. “Ây da, đây không phải là không có tiền nên đứng ở cửa chờ để cướp Sâm Huyết Long chứ?
Tiêu Thanh quay lại nhìn thì thấy một đám người cùng nhau đi tới.
Là người nhà họ Thẩm!
Trong đám người có Thẩm Văn Hạ, Thẩm Văn Tiêu, Thẩm Văn Chí, còn có cả hai bố con nhà Đỗ Thiên Sinh và mấy người Tiêu Thanh chưa nhìn thấy bao giờ. Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai cũng tới cùng bọn họ.
Người vừa lên tiếng là Thẩm Văn Chí.
Tiêu Thanh không thèm để ý tới bọn họ.
Thẩm Văn Tiêu cười nhạo: “Có mà cậu ta còn đang đợi xem lại lấy được Sâm Huyết Rồng thì sẽ xin người đó cho mấy cái rễ cũng nên “Ha ha!” Tất cả mọi người đều cười to. “Các người không được sỉ nhục anh tôi!”
Thẩm Thị Thu Mai tức giận, cô chạy về phía Tiêu
Thanh: “Anh, tại sao anh lại đến đây?” Tiêu Thanh cười với cô: “Anh đang đợi người đến đưa anh vào trong tham gia buổi đấu giá!” “Ai lại dỗi hơi mang một người không có tiền như cậu vào bán đấu giá làm gì nhỉ?” Thẩm Văn Chí vừa cười vừa nói.
Vào lúc này, một người đàn ông cao gầy tức giận chỉ vào Tiêu Thanh hỏi: “Đây chính là thằng ngốc Tiêu Thanh đã nói ba gia đình nhà họ Ngụy, nhà họ Thẩm, nhà họ Đỗ chúng ta dù có hợp tác cũng không lấy được Sâm Huyết Rồng sao?” “Đúng vậy cậu Ngụy” Đỗ Văn Bách nói: “Anh ta cũng chính là anh vợ tương lai của tôi, tôi cũng có chỗ không tiện, chứ không tôi cũng muốn mằng anh ta vài câu.
Ngụy Tử Phong cười lạnh nói với Tiêu Thanh: “Đợi chúng tôi lấy được Sâm Huyết Rồng, tốt nhất anh đừng quỳ xuống ôm chân chúng tôi khóc lóc xin chúng tôi mấy cái re sâm nhé, nếu mà anh làm thế chúng tôi sẽ khinh thường anh đấy! “Ha ha!”
Mọi người lại cười to một lần nữa. “Chúng ta vào trong đi, đừng đứng ở đây mà hơn thua với loại người sống dưới đáy xã hội nữa!” Một người đàn ông trung niên đeo mắt kính lên tiếng, nói xong lập tức đi về phía cửa lớn, tất cả mọi người cũng đi theo ông ta. “Bảo vệ, để ý thằng nhóc nghèo kiết xác này, đừng để cho người khác mang nó vào trong hội trường bán đấu giá khiến chúng tôi cảm thấy ghê tởm.” Thẩm Văn Chí chỉ vào Tiêu Thanh nói với nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ nhìn giấy mời, biết anh ta là người của nhà họ Thẩm liền nhanh chóng gật đầu đồng ý. “Thật quá đáng mà!”
Thẩm Thị Đông không nhịn được phun ra một câu, sau đó bà quay ra nói với Tiêu thanh: “Con đừng nóng vội, dù là ai lấy được Sâm Huyết Rồng Dì nhỏ cũng sẽ lấy được cho con một ít rễ sâm.
Tiêu Thanh cười nhạt, gật đầu.
Thẩm Thị Đông đi theo Thẩm Thị Thu Mai vào trong hội trưởng buổi đấu giá.
Qua một khoảng thời gian, càng ngày càng có nhiều người đi thành nhóm đi đến buổi đấu giả.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đi cùng với một vài người nữa nhanh chóng bước đến bên cạnh Tiêu Thanh. “Chủ tịch, thật ngại quá, vì trên đường bị kẹt xe nên tới chậm, để cho ngài phải đợi lâu rồi.”
Người đàn ông trung niên cúi đầu nói.
Ông ấy là Mã Hiểu Phi, tổng giám đốc trụ sở chính của Tập đoàn Cửu Châu, khối tài sản hàng chục nghìn tỷ đồng của Tiêu Thanh. Theo quan sát của Tiêu Thanh, ông ta là một người rất biết cách làm việc. “Không sao. Tiêu Thanh xua tay nói với Mã Hiểu Phi: “Chuẩn bị được bao nhiêu?” “Chuẩn bị được chín trăm tỷ, vốn lưu động sáu trăm tỷ cộng với một nghìn năm trăm tỷ tiền vốn và toàn bộ các khoản nợ, nếu như vẫn không đủ chúng ta còn có thể liên hệ với một số đối tác làm ăn để lấy thêm vài trăm tỷ. Lần này chủ tịch cạnh tranh với người ta, tài chính không thành vấn đề” Mã Hiểu Phi nhanh chóng trả lời Tiêu Thanh. “Tốt lắm!” vẻ mặt của Tiêu Thanh rất hài lòng.