Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 617: Chương 617: Chương 618




**********

Chương 618

Lời này vừa nói ra, khỏe mắt Đỗ Thiên Sinh giật giật, ông ta đứng lên, nhìn thẳng vào hội trưởng Mitsui, lạnh lùng nói: “Ông đang uy hiếp tôi, hay ông muốn nói cho tôi biết. Thương hội Nhật Bản muốn gây bất lợi cho bọn tôi?”

Hội trưởng Mitsui cười nói: “Ông chủ Đỗ, ông hiểu nhầm rồi, thương hội Nhật Bản chúng tôi sẽ không làm mấy chuyện này, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh chú ý cần thận bị người nổi lòng tham. Dù sao lần này có rất nhiều thế gia võ đạo tham gia đấu giá Sâm Huyết Rồng, ông có chắc sau khi lấy được Sâm Huyết Rồng rồi thì có thể bảo vệ được nó không?” “Cái nên nói đã nói, nên làm thế nào phải xem các vị Nói xong, ông ta không nói tiếp, vẻ mặt đắc ý ngồi xuống. Sắc mặt Đỗ Thiên Sinh khó chịu, đang muốn nói lại bị

Ngụy Văn Huy kéo lại. “Ông ta nói không sai, thất phu vô tội hoài bích có tội, nếu chúng ta lấy được Sâm Huyết Rồng, tất nhiên sẽ có người nổi lòng tham, trong đó bao gồm cả thương hội Nhật Bản của ông ta. Vậy nên chúng ta cần đề phòng trước”

Ngụy Văn Huy nhẹ giọng nói bên tại Thẩm Văn Hạ “Báo cho bố cậu, đưa tất cả cao thủ nhà họ Thẩm tới. Đợi bên ngoài hội trường đấu giá chuẩn bị tránh trường hợp cướp bóc. “Được!

Thẩm Văn Hạ lập tức lấy di động ra gửi tin nhắn. Mà lúc này, người chủ trì hội đấu giá bước lên bục đấu giá. “Tôi tuyên bố, đầu giá Bảo Lợi mùa xuân hôm nay chính thức bắt đầu!

Khi tuyên bố đầu giả bắt đầu, hội trường đấu giá yên lặng trở lại.

Ngay sau đó, trên màn hình lớn xuất hiện phần giới thiệu của một bình sứ Thanh Hoa thời Minh, giá khởi điểm sáu tỷ. Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu đấu giá, những người sưu tầm với người giàu ở đây sôi nổi ra giá đấu giá.

Tiêu Thanh không có chút hứng thú nào với mấy thứ này nên anh vẫn luôn trong trạng thái nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đương nhiên, chủ yếu nhà họ Thẩm, nhà họ Đỗ, nhà họ Ngụy đến vì Sâm Huyết Rồng. Họ không quan tâm tới mấy bộ đồ cổ nên không tham gia đấu giá mấy thứ đó.

Từng món đồ cổ được bán đấu giả rất nhanh.

Món đồ cổ thứ chín, là một món Cảnh Thái Lam từ thời Càn Long, được chế tác vô cùng tinh xảo, màu sắc rực rỡ. Nhớ tới vợ Mục Thiên Lam thích dùng bình hoa, hay cảm ít hoa tươi trong phòng, Tiêu Thanh muốn lấy cho vợ cắm hoa. Tiện tay coi như tăng nhiệt độ trước lúc đầu giả Sâm Huyết Rồng.

Lúc này, giá khởi điểm là mười tám tỷ.

Tiêu Thanh giờ bảng gọi: “Hai mươi mốt tỷ “Này!

Vẻ mặt Thẩm Văn Tiêu, Thẩm Văn Chí, Đỗ Văn Bách với Ngụy Tử Phong ngạc nhiên. “Sao tự dưng tên kia lại giơ bảng thế?” Thẩm Văn Tiêu nghi ngờ.

Đỗ Văn Bách cũng gãi đầu: “Không phải anh ta đến vì Sâm Huyết Rồng à, sao lại đi đấu giá Cảnh Thái Lam, muốn làm gì nữa không biết?”

Ngụy Tử Phong lạnh lùng nói: “Quan tâm anh ta muốn gì làm gì, tôi thử trước, xem tập đoàn Cửu Châu có thể giúp anh ta mua không. Nếu thật, có thể xem điểm cuối của tập đoàn Cửu Châu là gì.

Nói đến này, anh ta giơ bảng gọi: “Hai mươi tư tỷ. “Hai mươi bốn tỷ sáu trăm triệu!” “Hai mươi lăm tỷ năm trăm triệu “Hai mươi sáu tỷ bốn trăm triệu!” Người sưu tầm ở đây sôi nổi tăng giá.

Tiêu Thanh lại giơ bảng lần nữa: “Ba mươi tỷ” Ngụy Tử Phong giơ bảng theo: “Ba mươi sáu tỷ”

Giá cả vừa nâng rất nhiều người ngừng đấu giá, cảm thấy giá Cảnh Thái Lam này nhiều nhất chỉ vậy,

Tiêu Thanh giơ bảng: “Ba mươi chín tỷ”

Ngụy Tử Phong lập tức tiếp lời: “Bốn mươi lăm tỷ!” Tiêu Thanh tò mò ai đang phân cao thấp với mình, quay đầu nhìn. “Gọi đi, gọi tiếp đi, xem anh có thể có bao nhiêu. Thẩm Văn Chí cười lạnh nói.

Tiêu Thanh biết bọn họ đang tranh cao thấp với anh.

Vốn dĩ bốn mươi lăm tỷ đã vượt qua giả của Cảnh Thái Lam, anh định không ra giả. Nhưng nếu đảm ăn chơi trác tảng này muốn tranh cao thấp, vậy để bọn họ mất thêm tự máu đi. “Chín mươi tỷ.

Anh ta giơ bảng thêm gấp đôi. “Một trăm năm mươi tỷ l

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.