**********
Chương 624
Nếu họ chọn dùng thủ đoạn cực đoan thì chắc chắn Tiêu Thanh không thể nào mang nhân sâm huyết rồng về Hồ Hải được!
Như vậy không chỉ Tiêu Thanh không còn mà Thiên Lam cũng không được cứu, mất cả hai mạng người.
Nếu khuyên Tiêu Thanh từ bỏ để ba nhà Thẩm –Ngụy – Đỗ lấy được thì còn có thể lấy được một phần tư nhân sâm huyết rồng cứu Thiên Lam. Như vậy, thứ nhất Tiêu Thanh sẽ không chết, thứ hai Thiên Lam còn có thể được cứu, có thể nói là tiện cả đôi đường! “Tuy anh quá đê tiện, nhưng em vẫn quyết định sẽ giúp anh khuyên nhủ Tiêu Thanh.”
Thẩm Thị Đông lạnh lùng nói xong liền rời khỏi chỗ ngồi cùng với Thẩm Thị Thu Mai. “Đấu với chúng ta, nó còn quá non kém!” Thẩm Văn Hạ đắc ý nói.
Ngụy Tử Phong, Đỗ Văn Bách đều giơ ngón tay cái lên với Thẩm Văn Hạ: “Ông Thẩm, thủ đoạn của ông thật sáng suốt!” “Nhưng mà cho một phần tư có phải hơi nhiều rồi không?” Ngụy Văn Huy nói.
Thẩm Văn Hạ cười ha ha đáp: “Chờ đến khi nhân sâm huyết rồng vào trong tay chúng ta, cho nhiều hay ít là do chúng ta quyết định, dù có không cho nó cũng hết cách với chúng ta.” “Ha ha!”
Đám người này cười trong lòng chứ không dám cười ra ngoài, để tránh Tiêu Thanh nhìn thấu được âm mưu của họ.
Đồng thời, họ cũng chờ đợi Tiêu Thanh trúng bẫy.
Lúc này, Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai đi đến trước mặt Tiêu Thanh. Thẩm Thị Thu Mai nói: “Tiêu Thanh, anh bảo Tổng giám đốc Mã đừng gọi giả nữa, để bên bác cả lấy được nhân sâm đi. Họ hứa sẽ cho anh một phần tư để cứu Thiên Lam. Anh thấy thế nào?”
Tiêu Thanh cười nói: “Anh sẽ không thỏa hiệp với họ đâu! Hơn nữa không biết một phần tư có thể cứu được Thiên Lam hay không. Vì để bảo đảm trăm phần trăm cứu được Thiên Lam, anh nhất định phải lấy được cả cây nhân sâm huyết rồng” “Nhưng mà anh à, ba nhà họ mà bắt tay với nhau thì quá mạnh. Họ nói nếu anh không đồng ý thì anh sẽ không thể nào sống sót mang nhân sâm huyết rồng về Hồ Hải cứu chị dâu. Em và dì nhỏ rất lo cho an toàn của anh nên mới đến khuyên anh. Mong anh có thể suy xét cẩn thận!” Thẩm Thị Thu Mai lo lắng nói.
Tiêu Thanh khinh thường cười: “Xem họ có gan dám không cho anh quay về Hồ Hải hay không. Nếu dám thì anh sẽ cho họ biết chữ 'chết' viết như thế nào”
Mã Hiểu Phi cũng nói: “Hai người không cần lo lắng! Chúng tôi đã lên kế hoạch rất hoàn hảo. Không ai cướp được nhân sâm huyết rồng đầu. Lại càng không đụng được vào một cọng lông tơ của chúng tôi.
Nghe Mã Hiểu Phi nói chắc chắn như vậy, Thẩm Thị
Đông và Thẩm Thị Thu Mai đều yên tâm. “Cảm ơn Tổng giám đốc Mã, cháu ngoại tôi giao cho ngài. Mong ngài có thể bảo vệ nó an toàn quay về Hồ Hải.
Thẩm Thị Đông nói.
Mã Hiểu Phi cười cười: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thẩm Thị Đông trấn an cười rồi quay về chỗ ngồi cùng với Thẩm Thị Thu Mai. “Thế nào? Có phải thằng nhóc Tiêu Thanh kia thỏa hiệp rồi không?”
Thẩm Văn Hạ cười hỏi.
Thẩm Thị Đông lắc đầu: “Nó không thỏa hiệp, thái độ rất kiên quyết nhất định phải lấy được nhân sâm huyết rồng!” “Cái gì!”
Cả đám Thẩm Văn Hạ, Đỗ Thiên Sinh, Ngụy Văn Huy đều nhăn mày lại. “Em không nói với nó làm như vậy sẽ tự tìm đường chết sao?” Thẩm Văn Hạ giận dữ hỏi. “Em nói rồi.” “Vậy nó lấy đâu ra gan mà dám tiếp tục đối nghịch với anh. Chẳng lẽ nó không sợ chết sao?” Thẩm Văn Hạ vô cùng tức giận.
Thẩm Thị Thu Mai nói: “Tổng giám đốc Mã nói, ông ấy đã có kế hoạch hoàn hảo. Hơn nữa anh con còn nói nếu các người dám không cho anh ấy về Hồ Hải thì anh ấy sẽ khiến các người biết chữ 'chết' viết thế nào. “Cái gì?”
Thẩm Văn Hạ sợ ngày người!
Đỗ Thiên Sinh sợ ngây người!
Ngụy Văn Huy cũng sợ ngây người! Tiêu Thanh dám mạnh miệng như vậy sao? Trời ạ! Thằng nhóc này điên rồi sao? Dám coi họ là quả hồng mềm muốn nắn bóp thế nào thì nắn bóp à? “Làm càn! Thật sự làm càn!” Thẩm Văn Tiêu nổi giận lôi đình nói: “Nó nghĩ nó là ai mà dám mạnh miệng như vậy? Tưởng chúng ta sợ nó sao?” “Đúng đấy!” Đỗ Văn Bách cũng rất khó chịu nói: “Ban đầu, con còn xem anh ta là bác, khách sáo với anh ta, cũng chưa hề làm gì nhắm vào anh ta nhưng không ngờ anh ta lại làm càn không thèm nể mặt chúng ta. Vậy từ giờ chúng ta cũng không thèm nể mặt anh ta nữa. Con muốn xem anh ta có mấy cân mấy lượng mà dám mạnh miệng như vậy!”