Ngụy Tử Phong khinh thường nói: “Con thấy là anh ta đang tìm đường chết thì có. Anh ta muốn làm cho chúng ta sợ, nhất định không thể để cho anh ta thực hiện được, phải cho anh ta biết sự lợi hại của chúng ta!”
Thẩm Thị Đông nói: “Tổng giám đốc công ty lớn như Tổng giám đốc Mã trước nay đều vững vàng. Người ta chuẩn bị tài chính lớn như vậy để lấy được nhân sâm huyết rồng, không thể nào không chuẩn bị rời khỏi một cách an toàn. Cho nên em khuyên bọn anh đừng có suy nghĩ kia nữa.”
Ngụy Văn Huy nói: “Ông Thẩm, ông bảo hai người họ tránh ra đi.”
Thẩm Văn Hạ lập tức nói: “Văn Tiêu, Văn Chí, mau kéo họ sang một bên đi.”
Thẩm Văn Tiêu và Thẩm Văn Chí lập tức kéo Thẩm Thị
Đông và Thẩm Thị Thu Mai ra. “Các người nghĩ gì về vấn đề này?” Ngụy Văn Huy hỏi.
Đỗ Thiên Sinh nói: “Thẩm Thị Đông nói không sai! Tổng giám đốc một công ty lớn như Tập đoàn Cửu Châu chắc chắn sẽ không làm việc lỗ mãng. Hẳn là đã có phòng bị rồi. Cậu ta chuẩn bị nguồn tài chính lớn như vậy, không thể nào không chuẩn bị một con đường lui. Nhưng cậu ta chuẩn bị gì thì chúng ta lại không thể biết được.”
Ngụy Văn Huy đăm chiêu gật đầu, lại hỏi: “Nhà họ Thẩm các vị đã từng hợp tác với Tổng bộ Tập đoàn Cửu Châu ở thủ đô, chắc hẳn phải hiểu Tập đoàn Cửu Châu một cách sâu sắc. Chủ tịch họ là người ở đâu? Có cao thủ nào đặc biệt lợi hại hay không?”
Thẩm Văn Hạ trả lời: “Thân phận Chủ tịch Tập đoàn Cửu Châu vẫn rất bí ẩn. Trong giới kinh doanh ở thủ đô gần như không ai biết Chủ tịch Tập đoàn Cửu Châu là ai. Nhưng chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà Tập đoàn Cửu Châu có thể trở thành một tập đoàn lớn với khối tài sản vài chục nghìn tỷ thì chắc chắn Chủ tịch của họ không phải người bình thường” “Về phần cao thủ, tôi cũng chưa được gặp nhiều cao thủ lợi hại ở Tập đoàn Cửu Châu. Lúc ăn cơm với Mã Hiểu Phi, ông ta chỉ mang theo vài vệ sĩ. Kẻ lợi hại nhất cũng chỉ ở cấp bậc nội lực, chứ vẫn chưa gặp cao thủ cấp tông sư.”
Ngụy Văn Huy chống cằm suy tư một lúc, cuối cùng ra quyết định: “Nhường ông ta lấy đi. Ngược lại tôi muốn xem xem cậu ta có sách lược hoàn hảo gì có thể ngăn chúng ta cướp nhân sâm huyết rồng!”
Ông ta không tin ba nhà Thẩm – Ngụy Đỗ bắt tay nhau mà không làm gì được một Tập đoàn Cửu Châu. Vì thế, ông ta vẫn rất tin tưởng về việc cướp được nhân sâm huyết rồng. “Được!”
Thẩm Văn Hạ cũng tin chắc mình có thể cướp được.
Vì thế ông ta liền đứng dậy hô to: “Người chủ trì, chúng tôi rút khỏi cuộc bán đấu giá, không tăng giả nữa. Cậu thử hỏi xem còn có ai ra giá cao hơn nữa hay không.”
Lúc này người chủ trì hộ: “Hai bảy nghìn tỷ lần một. Có ai đưa ra giá cao hơn không?” “Hai mươi bảy nghìn tỷ lần hai...” “Hai mươi bảy nghìn tỷ lần ba...”
Dưới tình huống không ai tăng giá nữa, anh ta gõ búa xuống: “Đấu giá thành công!” “Ôi ôi ôi!”
Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai bắt đầu kích động. “Lấy được rồi! Cuối cùng cũng lấy được rồi!” “Hừ!”
Thẩm Văn Tiêu hừ nói: “Dân thường không có tội nhưng vì sở hữu bảo vật quý giá nên cũng thành có tội. Củ khoai lang nóng này vào tay, tiếp theo chờ đợi nó sẽ là cái chết. Không tin hai người cứ chờ xem, ngày mai hai người sẽ phải lập tang cho nó. Anh mà không làm được thì anh chính là con chó!”
Lúc này Mã Hiểu Phi đã đứng dậy, dẫn theo vài vệ sĩ đến giao dịch nhân sâm huyết rồng.
Tiêu Thanh vẫn ngồi tại chỗ chờ đợi.
Đấu giá nhân sâm đã sắp kết thúc, nhưng buổi đấu giả vẫn tiếp tục. “Hội trưởng, chúng ta ra khỏi đây bố trí, chờ người của Tập đoàn Cửu Châu xuất hiện liền chớp thời cơ cướp nhân sâm huyết rồng” Một võ sĩ mặc quần áo người lớn tuổi ghé sát tại Hội trưởng Tam Tỉnh thì thầm.
Hội trưởng Tam Tỉnh gật đầu, đứng lên dẫn theo một đảm võ sĩ Nhật Bản rời khỏi hội trường. “Thưa ông, e là Thương hội Nhật Bản đang chuẩn bị hành động, chúng ta cũng nên chuẩn bị đi thôi.” Một người trung niên tiến vào thì thầm bên tại Vương Thiên Nam.
Vương Thiên Nam cũng gật đầu, đứng dậy dẫn người
Ngay sau đó.
Bá chủ Đông Bắc là Trương Tùng Đào và Mã Kim Sơn là người đứng đầu họ Mã ở Lĩnh Nam cũng đứng dậy dẫn người đi.
Sau khi đấu giá nhân sâm huyết rồng kết thúc, rất nhiều người đã rời khỏi địa điểm đấu giá vốn chật kín người trước đó, khiến cho lượng người mất hơn một nửa, trở nên trống không.