“Cậu...
Thẩm Văn Hạ bị nghẹn vì lời anh nói, thật muốn đánh một trận cho anh tỉnh ra.
Nhưng nghĩ lại vẫn thôi đi. Bây giờ mình cũng đang có việc cần Tiêu Thanh, không muốn ầm ĩ căng thẳng quá mức.
Vì thế, ông ta lảng sang chuyện khác: “Có lẽ cậu không biết, cậu đã bị người khác theo dõi. Đạo lý người thường không có tội nhưng người thường lại mang theo báu vật quý giá dù vô tội cũng thành có tội, tôi nghĩ là cậu hiểu được.” “Nói thật cho cậu biết, hiện tại không chỉ ba nhà chúng tôi để mắt đến cậu, mà Thương hội Nhật Bản, nhà họ Trương Đông Bắc, nhà họ Mã Lĩnh Nam đều đang theo dõi cậu. Họ đã bố trí ở bên ngoài, chỉ cần cậu cầm nhân sâm huyết rồng ra ngoài thì họ sẽ hành động ngay. Đến lúc đó, không chỉ cậu không có nhân sâm huyết rồng mà mạng cũng chẳng còn” “Tôi ngồi đây nói chuyện với cậu là vì muốn cho cậu một con đường lui, chỉ cần cậu giao nhân sâm huyết rồng cho chúng tôi thì tôi sẽ trả giúp cậu hai trăm bảy mươi tỷ cho Tập đoàn Cửu Châu. Chúng tôi mang nhân sâm huyết rồng đi. Họ sẽ không biết nhân sâm đang ở chỗ chúng tôi nên chúng tôi sẽ rời khỏi đây một cách an toàn. Chúng tôi sẽ đưa một phần tư nhân sâm để cậu chữa bệnh cho vợ mình, cậu chỉ cần hai tay trắng ra ngoài thì sẽ không ai ra tay với cậu. Cậu cũng không gặp nguy hiểm. “Đây là cách tốt nhất! Mong cậu thận trọng suy xét và đồng ý làm theo. Nếu không thì cậu không thể tưởng tượng nổi mình sẽ gặp hậu quả gì đâu.”
Tiêu Thanh nói: “Đừng cho rằng tôi không biết ông có ý đồ gì, không có lòng tốt gì.” “Cho nên, đừng ở đây lãng phí võ mồm, như vậy chỉ khiến tôi cảm thấy ông giống hệt một kẻ ăn mày đang xin ăn tôi. Ông chịu nổi nhưng tôi lại không chịu nổi kẻ ăn mày như ông đâu.” “Cậu...”
Thẩm Văn Hạ suýt chút nữa tức hộc máu.
Sao người này dầu muối đều không vào miệng còn độc vậy chứ! “Vậy cậu cứ chờ đó mà mất hết đi! Đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc cậu!”
Thẩm Văn Hạ giận dữ để lại những lời này, đứng dậy về chỗ ngồi, nói với Đỗ Thiên Sinh và Ngụy Văn Huy: “Thằng nhóc này cứng mềm không ăn, tôi hết cách với nó rồi!”
Ngụy Văn Huy đứng dậy nói: “Đi thôi. Ra ngoài chờ cậu ta, cho cậu ta biết thế nào là kẻ điên cuồng ắt gặp họa!” Đám Thẩm Văn Hạ vừa đi, Thẩm Thị Thu Mai và Thẩm
Thị Đông chạy đến bên cạnh Tiêu Thanh. “Bác cả nói gì với con?” Thẩm Thị Đông hỏi.
Tiêu Thanh cười đáp: “Ông ta bảo con đưa nhân sâm huyết rồng cho ông ta đem ra ngoài, nói như vậy mới an toàn.” “Chưa đưa là được rồi, đưa rồi sẽ thành đá chìm đáy biển, có thể còn mấy cái rễ sâm trả lại cho con đã không tệ rồi.” Thẩm Thị Đông nói, rồi sau đó lại lo lắng hỏi: “Bác cả con nổi giận đùng đùng bỏ đi là muốn gây bất lợi cho con đấy. Con có thể chắc chắn không sơ hở tí nào không?” “Yên tâm đi dì nhỏ, không có việc gì.” Tiêu Thanh nói một cách chắc chắn.
Thẩm Thị Đông yên tâm hơn rất nhiều.
Không bao lâu sau, Mã Hiểu Phi cầm một chiếc hộp cùng với vài vệ sĩ đi đến. “Giao dịch xong rồi đúng không?” Tiêu Thanh nói. “Ừ, xong hết rồi.”
Mã Hiểu Phi đưa chiếc hộp cho Tiêu Thanh.
Anh mở ra xem, bên trong là một cây nhân sâm đỏ tươi như đá ruby, vô cùng đẹp mắt. “Nhân sâm đẹp quá!”
Thẩm Thị Thu Mai kinh ngạc kêu lên. “Đúng là rất đẹp.” Thẩm Thị Đông nói xong, nhìn Mã Hiểu Phi, nói: “Tổng giám đốc Mã, tôi là dì nhỏ của Tiêu Thanh. Cảm ơn ông đã rộng lượng giúp đỡ Tiêu Thanh! Hai mươi bảy nghìn tỷ kia tôi sẽ thay Tiêu Thanh trả lại cho ông!” “Đương nhiên, tiền lãi sẽ tính theo lãi suất cao nhất của ngân hàng thời điểm hiện tại.”
Mã Hiểu Phi cười ha ha, nói: “Tổng giám đốc Thẩm, bà khách sáo quá! Cô Mục Thiên Lam là khách hàng của Tập đoàn Cửu Châu chúng tôi. Tốn kém số tiền này cho cô ấy là xứng đáng, không cần trả lại”
Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai sợ ngây người!
Hai mươi bảy nghìn tỷ mà không cần trả lại sao? Hai người thực sự không tin vào lỗ tại mình nữa. “Tổng giám đốc Mã, có phải Tiêu Thanh đã làm giao dịch gì đó với ông rồi không?” Thẩm Thị Đông hỏi. Bà tin chắc rằng tổn hai mươi bảy nghìn tỷ không thể nào không cần trả lại. Cho dù là cứu khách hàng thì cũng phải trả, trừ khi có giao dịch gì đó.