“Không có đầu.
Mã Hiểu Phi lắc đầu,
Thẩm Thị Đông càng nhíu màu sâu hơn: “Ông giúp một người khách hàng mà chẳng cần lý do, đã thế còn chi một số tiền lớn như vậy, chắc chắn là có ẩn tình bên trong!”
Bà ấy muốn làm rõ, nếu Tiêu Thanh muốn bán mình và
Thiên Lam cho tập đoàn Cửu Châu, bà ấy là dì thì phải chuộc họ về, không hy vọng họ trở thành nô lệ của người khác.
Lúc này Tiêu Thanh bật cười nói: “Không có chuyện gì đâu, chủ tịch tập đoàn Cửu Châu là Hộ quốc chiến soái, điều đó ai ai cũng biết. Hộ quốc chiến soái đã từng hứa hôn với Thiên Lam, rất thích Thiên Lam. Khi biết cô ấy cần Sâm Huyết Rồng để duy trì tính mạng thì yêu cầu tập đoàn Cửu Châu phải lấy được nó bằng bất cứ giá nào để cứu cô “Cái gì!”
Thẩm Thị Đông với Thẩm Thị Thu Mai đều há hốc mồm kinh ngạc!
Hai người họ có nghĩ đến thế nào cũng không ngờ rằng chủ tịch tập đoàn Cửu Châu lại là Hộ quốc chiến soái Lại càng không nghĩ đến Mục Thiên Lam từng từ chối Hộ quốc chiến soái, trong thời khắc cô thập tử nhất sinh thì Hộ quốc chiến soái lại bất chấp tất cả mà trả cái giá hai mươi bảy nghìn tỷ cứu mạng cô.
Hộ quốc chiến soái quả là si tình! “Chẳng trách giám đốc Mã cũng chẳng nể nang gì liên minh của bọn người của bác cả tôi, thì ra ông chủ của giám đốc Mã là Hộ quốc chiến soái, chính xác chả cần quan tâm họ, bọn họ chẳng có mặt mũi lớn đến thế.”
Thẩm Thị Thu Mai vui vẻ nói. “Ha ha!”
Mã Hiểu Phi cười phá lên. “Đi thôi.”
Tiêu Thanh nói xong, sau đó họ cùng rời khỏi.
Ngay lúc này ở bên ngoài.
Thương hội Nhật Bản, Vương Thiên Nam, Mã Kim Sơn, Trương Tùng Đào và còn cả Thẩm Văn Đại cũng đã đến, đang đợi Tiêu Thanh ra ngoài. “Ra rồi ra rồi!”
Thẩm Văn Hạ bỗng chốc lấy lại tinh thần, chỉ vào ngoài cửa xe phấn khích nói: “Ông cụ à, đám người Tiêu Thanh tới rồi, không có người nào lợi hại nào bảo vệ cả. Đây chính là cơ hội tốt để ra tay!”
Thấy Tiêu Thanh đã ra ngoài, Thẩm Văn Hạ không những không vui vẻ gì ngược lại còn có sắc mặt nghiêm túc, nhất thời trở nên căng thẳng, không biết có nên bắt lấy hay không. “Ông Thẩm, có thể hành động được rồi.”
Trong chiếc Rolls Royce phiên bản dài, Ngụy Văn Huy nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì bọn người thương hội Nhật Bản, Vương Thiên Nam, Mã Kim Sơn, Trương Tùng Đào đều đang đợi trong xe. Bọn họ chắc sẽ đợi Tiêu Thanh ra ngoài rồi lái xe đuổi theo, đợi thời cơ ra tay. “Chúng ta không thể dùng cách này được, như vậy quá nguy hiểm, tỷ lệ thành công không cao, ngay bây giờ đây mới là cơ hội tốt nhất. Ông qua đó cướp Sâm Huyết Rồng về, cao thủ nhà họ Thẩm và cao thủ nhà họ Ngụy tôi với cao thủ nhà họ Đỗ cản phía sau cho ông, rồi lập tức trà trộn ngay vào khu vực sầm uất thành phố. Sau đó bắt taxi tới chân Trường Thành, tôi và ông Đỗ sẽ phải người tới đó chia Sâm Huyết Rồng làm ba, mỗi người chúng ta một phần rồi đường ai nấy đi” “Nếu lúc này mà không hành động chỉ e lại lỡ mất cơ hội tốt.”
Nghe vậy Thẩm Văn Đại vô cùng do dự.
Không phải ông ta sợ không cướp được mà là sợ sau khi cướp sẽ bị tấn công.
Còn có khối người đang để mắt tới Sâm Huyết Rồng kia, ai mà ra tay trước thì chắc chắn sẽ là mục tiêu công kích. Một khi bị thương Sâm Huyết Rồng bị cướp mất, sau đó sẽ không còn cơ hội lấy về tay lần nữa.
Vì vậy trong lòng ông ta đứng ngồi không yên, do dự không quyết định được, không biết có nên xuất đầu trước hay không.
Trong lúc này người bên phía Tiêu Thanh bước ra khỏi nhà đấu giá nhưng không lên xe mà dừng trước cửa của nhà đấu giá, dường như đang đợi người.
Thấy thế.
Xe đã bắt đầu rời đi, người chuẩn bị theo đuôi Tiêu
Thanh bằng chau mày, “Sao anh ta không lên xe vậy, đang đợi ai sao?”
Người của hội trưởng Mitsui, Vương Thiên Nam, Mã Kim Sơn, Trương Tùng Đào và Thẩm Văn Đại ngồi trong xe của mình đều xuất hiện câu hỏi tương tự như vậy. “Hội trưởng, hay hành động luôn ở đây?”
Một người đã cao tuổi mặc bộ đồ samurai hỏi. Hội trưởng Mitsui trầm ngâm một hồi rồi nhìn ông già mặc samurai đó: “Nếu mà đánh thì liệu Yoshida kun có thể đánh bại người của nhà họ Thẩm, nhà họ Vương, nhà họ Trương và nhà họ Mã không?”