Thấy vậy, hội trưởng Mitsui vội hét lớn: “Chi viện Yoshida kun, mau đến giúp Yoshida kun!” Mấy cao thủ bên Nhật Bản ở phía trên lao vào tấn công.
Lúc này, Yoshida đã chụp lấy được hộp. Anh ta chưa kịp rút lui đã bị Vương Thiên Nam nắm lấy cánh tay. “Ngu ngốc!”
Yoshida vô cùng tức giận, tấn công bằng một cú đấm. “Muốn chết à!”
Khóe mắt Vương Thiên Nam giật giật, giơ một quyền ra đỡ.
Âm!
Hai nắm đấm va vào nhau giống như hai chiếc xe tông vào nhau, phát ra một tiếng động lớn, rồi cả hai cùng bị bay ra.
Yoshida muốn rút lui nhưng không biết từ lúc nào Thẩm Văn Đại đã xuất hiện ngay sau anh ta.
Đội ngũ hai bên nhanh chóng hỗn chiến một cách quyết liệt, phát ra những tiếng nổ lớn bùm bùm bùm, làm những người qua đường kinh sợ. “Anh, anh lấy Sâm Huyết Rồng châm ngòi hỗn chiến cho bọn họ, nếu để một trong số bọn họ cướp mất thì làm sao mà lấy lại được đây!”
Thẩm Thị Thu Mai hết sức lo lắng hỏi.
Tiêu Thanh cười một cách điềm tĩnh: “Không sao, chúng không lấy được Sâm Huyết Rồng đâu, cứ xem chúng cắn xé nhau là được. Thực ra Sâm Huyết Rồng sớm đã được Tiêu Thanh cất vào trong túi rồi. Chiếc hộp đó chẳng qua chỉ là hộp rỗng mà thôi. “Súc sinh, lòng dạ mày độc ác thật đấy, đồng ý đưa Sâm Huyết Rồng cho tạo từ sớm có phải là đã không xảy ra cuộc tranh giành này không. Mày cứ khăng khăng không đồng ý, giờ thì ôm Sâm Huyết Rồng mà gây nên cuộc hỗn chiến này, làm như vậy thì có lợi gì cho mày chứ?”
Thẩm Văn Hạ căm phẫn hỏi. “Liên quan gì tới ông?”
Tiêu Thanh lạnh giọng nói: “Tôi muốn làm gì thì làm, ông có tư cách gì quản được tôi?” “Hơn nữa, tôi dựa vào đâu mà phải đưa Sâm Huyết Rồng cho ông chứ, ông là cái thá gì hả?” “Tao là bác cả của mày! Bác ruột của mày đấy!” Thẩm Văn Hạ tức giận trả lời.
Tiêu Thanh chế nhạo: “Hồi nhỏ ông đã từng mua cho tôi một cái kẹo, một bộ quần áo hay cho tôi được một đồng nào chưa? Cái gì cũng không có. Em gái tôi ở nhà họ Thẩm các người mà các người còn chẳng thèm coi nó như con người. Nếu như dì không dẫn nó về nhà họ Phương nuôi dưỡng thì chỉ e nó đã chết đói ở nhà họ Thẩm các người từ lâu rồi. “Nhưng giá mà nhà họ Thẩm các người đối xử với em gái tôi tử tế một chút, dù có không coi tôi ra gì thì tôi cũng sẽ nhớ tới ân tình mấy người với nó mà báo đáp các người một món quà lớn. “Nhưng các người không chịu bỏ ra thứ gì hết, cũng không coi anh em tôi ra cái gì, dựa vào đâu mà muốn tôi đưa Sâm Huyết Rồng cho các người, ông có tư cách gì mà đứng trước mặt tôi nói ông là bác ruột tôi?” “Đúng là không biết xấu hổ, tưởng nhà họ Thẩm mấy người có chút tiền chút quyền thì tôi phải coi mấy người là người nhà, phải nịnh bợ lấy lòng mấy người chắc?” “Cũng không thèm đi vệ sinh mà soi lại mình có tài đức gì. Nói thật với các người, các người không với nổi tới tôi đâu!”
Lời nói này, từng chữ từng chữ đều đâm vào tim. Khiến cho Thẩm Văn Hạ như sắp phát điên, bệnh đau tim cũng sắp phát tác. “Giỏi lắm, thực sự là quá giỏi!”
Thẩm Văn Hạ không ngăn được cơn tức tối nói: “Tên súc sinh mày cứ tưởng cậy được quyền của tập đoàn Cửu Châu thì nhà họ Thẩm tạo không làm gì được mày à” “Sai rồi, mày quá sai lầm rồi!” “Đợi đám người của ông ngoại mày đánh bại người của lũ Nhật Bản xong lấy được Sâm Huyết Rồng, để tạo xem ông ngoại sẽ xử lý đứa cháu bất hiểu như mày thế nào!”
Còn lúc này, trong trận hỗn chiến kịch liệt thì chiếc hộp đã bị Vương Thiên Nam cầm trong tay.
Hơn nữa phe Vương Thiên Nam bên này đã đánh thắng phía Thương hội Nhật Bản bên kia. “Không muốn chết thì ngoan ngoãn chút, còn dám ra tay thì các người chết chắc!”
Vương Thiên Nam lạnh lùng nói. “Ông chủ Vương, các ông đối xử với chúng tôi không khách khí như thế này, không sợ chúng tôi báo thù sao?”
Hội trưởng Mitsui tức giận nói. Vương Thiên Nam quát: “Sợ các người mà tôi còn động thủ hả?”
Dứt lời, ông ta mở chiếc hộp ra.
Thoạt nhìn một cái “Mẹ kiếp!
Ông ta tức giận đập chiếc hộp xuống đất. “Chả có cái gì hết, chúng ta bị lừa rồi!” “Cái gì!”
Ánh mắt mọi người đều dồn xuống dưới đất.