“Cái gì?”
Mục Thiên Lam phải bất tỉnh trước đây. “Vì để cứu con mà Tiêu Thanh phải mượn dì hai mươi bảy nghìn tỷ mua Sâm Huyết Rồng?” “Thật là.”
Ngô Tuệ Lan trừng mắt nói.
Mục Thiên Lam khóc tự trách mình:“Tiêu Thanh, sao anh hồ đồ vậy lấy nhiều tiền như vậy để cứu em thật sự không đáng mà.”
Tiêu Thanh lau nước mắt cho cô, dịu dàng cười nói:“Trong lòng anh em là vô giá, đừng nói là hai mươi bảy ngìn tỷ, cho dù là hai trăm nghìn tỷ, hai triệu nghìn tỷ anh cũng không tiếc tiêu cho em. Vì vậy em không cần tự trách mình, chỉ cần có em đã là mặt trời với anh rồi.”
Mục Thiên Lam rất cảm động khi nghe vậy, cô nói với Thẩm Thị Đông:“Dì, chờ khi con khỏe lại, con nhất định sẽ kiếm tiền trả nợ cho dì.”
Thẩm Thị Đông xấu hổ cười: “Không cần trả, dượng con có thể sống được đều là công lao của con. Nếu không phải con tìm được dì, Tiêu Thanh sẽ không biết dì, cũng sẽ không kêu Lưu đạo trưởng cứu dượng “ “Vì vậy con không nợ dì mà là dì thiếu nợ con.”
Bà quyết định rồi nhất định phải trả hai mươi bảy nghìn tỷ lại cho tập đoàn Cửu Châu, bà không thể để Tiêu Thanh nợ hộ quốc chiến soái được. “Tiêu Thanh và dì thật là người có hiểu biết sâu sắc!”
Ngô Tuệ Lan vui vẻ nói.
Lúc này, Tiêu Vĩnh Nhã vẻ mặt khổ sở, đi tới trước mặt Thẩm Thị Đông hỏi: “Thị Thu...mấy năm nay bà ấy có khỏe không?” Gần ba mươi năm rồi nhưng ông ấy vẫn không thể quên người phụ nữ đã cùng ông thề non hẹn biển.
Một mực chờ bà, một thời tuổi trẻ từng tràn ngập nhiệt huyết cứ chờ chờ đợi đợi, không ngờ bây giờ ai cũng đã đầu bạc hết cả rồi. Những năm gần đây, nỗi nhớ sâu đậm dành cho Thẩm
Thị Thu chỉ có ông là rõ nhất.
Cũng bởi vì không thể quên được bà, ông ấy đã trở thành côn đồ suốt gần ba mươi năm qua, bao nhiêu lần bị người ta đánh đến không thể đứng dậy nổi.
Thế nhưng, ông chưa từng hối hận.
Bởi vì trong lòng ông ấy tất cả đều là hình bóng của một người, cả đời này cũng không thể chất chứa bất kỷ người phụ nữ nào khác.
Ông muốn giữ lại đoạn tình cảm này mãi cho đến khi già và chết đi. “Tôi..”
Thẩm Thị Đông khó có thể mở lời. “Trước đây mẹ đã từng sống không tốt.”
Thẩm Thị Thu Mai suy nghĩ, chảy lệ nói: “Mẹ...” “Bà ấy làm sao?”
Tiêu Vĩnh Nhã vội vàng hỏi.
Tiêu Vĩnh Nhã vẫn luôn hy vọng Thẩm Thị Thu từ trước giờ vẫn sống tốt.
Nhưng mà, Thẩm Thị Thu Mai khóc khổ sở như vậy, còn nói mẹ bà đã từng không tốt. Trong lòng ông đau đớn vô cùng, ông hiểu Thẩm Thị Thu rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì và chịu bao nhiêu đau khổ. “Mẹ lập gia đình nhưng chồng bà đối với bà không tốt, vì vậy bà ấy không hạnh phúc.”
Thẩm Thị Đông hoảng hốt.
Bà sợ Thẩm Thị Thu Mai sẽ sơ ý mà nói ra sự thật, như vậy sẽ rất phiền phức. Không phải bà ấy không hy vọng chị mình thoát khỏi nổi khổ nhưng bà không có khả năng làm giúp chị thoát khỏi đau khổ, nhà họ Thẩm không thể, Tiêu Thanh cũng không thể, Tiêu Vĩnh Nhã lại càng không thể.
Nếu như nói ra sự thật, hai cha con Tiêu Thanh sẽ tìm cách giải cứu Thẩm Thị Thu, như vậy hậu quả ắt sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Bởi vì Thẩm Thị Thu bị gia tộc giam cầm quá mức kinh khủng, so với chuyện nghiền nát nhà họ Thẩm thì nghiền nát con kiến còn đơn giản hơn,
Tiêu Thanh có được Sâm Huyết Rồng là đã đắc tội với nhà họ Thẩm, bà ấy quả thực không dám tưởng tượng hậu quả lúc Tiêu Thanh gặp mặt bọn họ. “Chồng bà ấy là ai, con mau nói bố biết. Bố muốn đi tìm ông ta hỏi ông ta rốt cuộc có muốn Thẩm Thị Thu không, nếu như không cần thì trả Thẩm Thị Thu lại cho bố, bố muốn. Tiêu Vĩnh Nhã khổ sở nói.
Thẩm Thị Đông nói: “Vì mối quan hệ thống gia giữa hai gia tộc, cho dù quan hệ vợ chồng không tốt cũng không thể ly hôn, vì vậy anh không nên đi tìm chị ấy để tránh cuộc sống sau này của chị ấy lại càng không tốt.” “Hừ!”
Tiêu Vĩnh Nhã thở dài.
Cả người ông trong nháy mắt trở nên buồn rầu.
Ông càng nhớ Thẩm Thị Thu mãnh liệt hơn.
Thấy bố đau khổ như vậy.
Tiêu Thanh suy nghĩ rốt cuộc mình có nên đi thăm dò xem bà ấy đang ở đâu hay không, sau đó đưa bà ấy trở về, làm cho bố mẹ anh được đoàn tụ bên nhau một lần nữa.
Sáng ngày hôm sau.
Đế đô nhà họ Thẩm. Thẩm Văn Đại sau khi uống thuốc xong, ông ta đang đi dạo thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.