Nhìn thấy là ông chủ Long gọi điện thoại, trong lòng ông ta có hơi lo lắng, ông ta run rẩy nhận cuộc gọi. “Ông chủ Long, ông còn gì muốn căn dặn nữa phải không?”
Ông chủ Long nhàn nhạt nói: “Người tôi phải đi bắt vợ Tiêu Thanh, để cho Tiêu Thanh cầm Sâm Huyết Rồng đến trao đổi bị mất liên lạc rồi. Tôi không biết là anh ta bị giết hay là có được Sâm Huyết Rồng thì trốn đi mất rồi. Ông cho Thẩm Thị Đông đi gặp Tiêu Thanh, ý tứ mà hỏi xem rốt cuộc tình hình là thế nào, sau đó cho tôi câu trả lời trong ngày hôm nay. “Vâng, ông chủ Long”
Sau khi cúp máy, Thẩm Văn Đại gọi điện cho Thẩm Thị Đông.
Không bao lâu sau, giọng nói của Thẩm Thị Đông từ trong điện thoại được truyền đến: “Bố à, có phải là bố có thể mở đóng băng tài khoản cho công ty của con rồi không?
Thẩm Văn Đại nói: “Cô đi hỏi Tiêu Thanh xem, tối hôm qua vợ nó bị bắt, có người kêu nó trao đổi vợ nó bằng Sâm Huyết Rồng, vậy người đó có bị giết chết không, hay là người đó lấy được Sâm Huyết Rồng thì bỏ trốn rồi, điều tra tình hình rồi nói với tôi, thì tôi sẽ tháo đóng bằng tài khoản cho cô.”
Thẩm Thị Đông nghe thấy vậy thì bà ấy trở nên giận dữ ngay lập tức: “Người mặc quần áo màu đen kia là người của bố phải tới sao? Mấy người thật là đủ mức hèn hạ rồi đấy, để có thể lấy được Sâm Huyết Rồng mà không trừ bất kì thủ đoạn nào hả, lòng dạ của mấy người thật sự là quá đen tối rồi đấy!” “Láo xược!” Thẩm Văn Đại tức giận nói: “Tôi nói cho cô biết Thẩm Thị Đông, đó là do ông chủ Long sai người đi làm, không phải tôi! “Cái gì cơ!” Thẩm Thị Đông hết sức kinh ngạc nói: “Ông chủ Long phải người làm sao? “Đúng rồi!” Thẩm Văn Đại nghiêm túc trả lời: “Nhà họ
Long kinh khủng như thế nào, tôi nghĩ cô hiểu rất rõ rồi, người mà họ cử đi lấy Sâm Huyết Rồng đã bị mất liên lạc, họ đến tìm tôi bảo tôi tìm hiểu tình hình và báo cáo lại với họ trong hôm nay!” “Cô đi nghe ngóng ngay cho tôi, bây giờ đi đi. Nếu không dò la được, ông chủ Long mà trách tội, nhà họ Thẩm sẽ gặp tai họa ngập đầu đấy, và chị gái cô cũng sẽ phải chết rất thảm thương, đến cả Tiêu Thanh cũng sẽ chết, cô đã hiểu chưa hả?”
Thẩm Thị Đông đơ mất vài giây, sau đó bà ấy trả lời: “Vậy để con đi hỏi.”
Lúc này, tại bệnh viện.
Sắc mặt và tinh thần của Mục Thiên Lam đã hồi phục rất nhiều.
Tiêu Thanh dẫn cô đi ra ngoài phơi nắng. “Tiêu Thanh, gần ba chục nghìn tỷ đã tiêu trên người em rồi. Anh không tiếc, cơ mà em tiếc muốn chết đây này, đợi đến khi em khỏi bệnh, em nhất định phải chăm chỉ kiếm tiền, rồi từ từ trả nợ cho dì nhỏ, nếu không em sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.” Mục Thiên Lam nói. Tiêu Thanh khẽ cười: “Dì nhỏ đã nói rồi mà, mình không cần phải trả đâu, vợ cũng không cần phải bận tâm trong lòng, rồi lại tự mình tạo áp lực cho mình làm gì nữa ấy?”
Mục Thiên Lam nói một cách nghiêm túc: “Dì nhỏ trả tiền để giúp anh cứu em, đó là tình nghĩa gia đình, còn chúng ta kiếm tiền trả lại cho dì nhỏ là bổn phận của chúng ta mà. Tiền của bất cứ ai cũng không phải là gió thổi tới mà có. Chúng mình có khả năng trả lại bao nhiêu thì trả lại bấy nhiêu, cứ thế mà không trả trong lòng em sẽ áy náy không yên ý”
Tiêu Thanh không ngờ rằng thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan của vợ mình lại ngay thẳng đến như vậy.
Cũng may là cô ấy không biết đó là tiền của Hộ quốc chiến soái trả, nếu không cô ấy sẽ càng vội vàng mà lo kiếm tiền trả nợ mất. “Bà xã nói đúng, chúng ta phải trả nợ. Để cứu vợ, chúng ta đã phải dùng một ít rễ của Sâm Huyết Rồng, nhưng mà cây Sâm Huyết Rồng vẫn còn đó, đợi tới khi nào vợ khỏi bệnh thì chúng ta sẽ bán đi để trả nợ, như vậy vợ cũng không cần phải làm việc vất vả để kiếm tiền trả nợ nữa. “Tiêu Thanh cười nói. “Thật không a?”
Mục Thiên Lam vui vẻ nói: “Có phải còn có thể bán được thật nhiều tiền không chồng?” “Ừ.”
Tiêu Thanh gật đầu. “Tốt quá rồi!” Mục Thiên Lam rất vui vẻ: “Nếu như vậy thì chúng ta có thể bớt phải trả tiền đi rất nhiều rồi đó!”
Cuộc trò chuyện giữa hai người ấy thế mà lại bị Mục Hải Long nghe lén khi anh ta đang ở cùng với Hàn Thanh Văn phơi nắng ở cách đó không xa. Hàn Thanh Văn cũng chính là cái người bị Đỗ Thiên Sinh đánh gãy tay gãy chân.
Mục Hải Long vô cùng phấn khích. “Nếu lấy được Sâm Huyết Rồng, thế chẳng phải sẽ bán được vài chục nghìn tỷ rồi sao?”
Chỉ có điều không bao lâu sau trên mặt anh ta lại hiện lên vẻ mất mác. “Nhưng nếu mà tôi bị bắt, tôi sẽ chết rất thảm hại cho
Đột nhiên, anh ta bật cười. coi. “Tin tức đã đưa tin, nhà họ Đỗ, nhà họ Ngụy, Thương hội Nhật Bản, và rất nhiều dòng họ và thế lực lớn mạnh khác đều muốn lấy được Sâm Huyết Rồng, nhưng họ đều không có được. Họ bị Tập đoàn Cửu Châu đoạt mất. Vì lý do này cho nên họ muốn dành giật Sâm Huyết Rồng. Nếu tôi báo tin cho một, hai người trong số họ, liệu tin tức này có mang lại cho tôi nhiều tiền không nhỉ? “ “Nếu là như vậy, tôi nên nói với ai đây?”