Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 646: Chương 646: Chương 647




**********

“Tôi khuyên các người, một vừa hai phải thôi, đừng tiếp tục đánh giết nữa, dừng tay lại ngay đi, nếu không chúng tôi điều tra ra các người là ai, tổng hội Nhật Bản chúng tôi sẽ tiến hành trả thù các người. Các người chết chắc!” Okamura Kobashi uy hiếp. “Hừ!”

Tần An hừ lạnh một tiếng. “Còn dám uy hiếp chúng tôi, ông có biết đại ca của chúng tôi là ai không?” “Là ai?”

Okamura Kobashi quá tò mò.

Tần An nói từng chữ: “Hộ! Quốc! Chiến! Soái” “Cái gì?”

Mắt của Okamura Kobashi và những người khác, mắt của tất cả bọn họ dường như đều lồi ra ngoài, họ khiếp sợ, và hết sức khiếp sợ. “Anh, anh, anh... Các anh là người của Hộ quốc chiến soái sao?”

Okamura Kobashi cảm thấy ông ta không thể tin vào tại mình. “Không sai!”

Tần An chỉ vào Tiêu Thanh, anh lớn tiếng nói: “Vị này chính là đại ca của chúng tôi. Hộ quốc chiến soái!”

Đoàng!

Okamura Kobashi như bị sét đánh ngang tai, ngay lập tức ông ta trông như đã chết.

Ông ta không ngờ người lấy được Sâm Huyết Rồng hóa ra lại chính là Hộ quốc chiến soái

Ông ta thậm chí còn không tưởng tượng được rằng bản thân mình sẽ cử người vào phòng của Hộ quốc chiến soái để lấy Sâm Huyết Rồng.

Đấy là hành động gì chứ? Không phải là tìm cái chết sao?

Phịch phịch!

Ông ta không còn chịu được áp lực nữa, ông ta quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói: “Tôi không biết anh là Hộ quốc chiến soái, nếu biết, có cho tôi một nghìn, mười nghìn phần dũng khí, tôi cũng không dám sai người đi cướp Sâm Huyết Rồng từ tay của anh, xin anh hãy giơ cao đánh khẽ. Hãy để lại một con đường sống cho những người còn lại của chúng tôi, Hộ quốc chiến soái! “ “Hãy tha mạng cho chúng tôi, Hộ quốc chiến soái!” Tất cả các samurai quỳ trên mặt đất, họ khóc lóc và cầu xin sự thương xót,

Ban đầu, các samurai này thà chết chứ không đầu hàng.

Đây là tinh thần của samurai bọn họ.

Nhưng nó cũng phụ thuộc vào tình hình. Nếu là đối thủ mà bọn họ coi thường, dù không đánh bại thì họ cũng không chịu thua, càng không nói đến việc quỳ xuống van xin lòng thương xót.

Nhưng vị Hộ quốc chiến soái của Long Quốc, nổi tiếng lừng lẫy, làm rung chuyển cả thế giới, đây là đối thủ vô cùng kinh khủng mà bọn họ khiếp sợ, đồng thời anh cũng là đối thủ mà họ ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.

Vì vậy, quỳ xuống cầu xin đối thủ như vậy tha mạng thì cũng chẳng có gì xúc phạm đến tinh thần của samurai của bọn họ, ngộ nhỡ có lấy lại được mạng cũng là có lãi mà. “Người mặc quần áo màu đen đến bắt cóc vợ tôi tối hôm qua, rồi dụ tôi đổi lấy Sâm Huyết Rồng để giải cứu là người ông phải đi sao?” Tiêu Thanh hỏi, anh muốn kiểm tra lại.

Nếu trả lời đúng thì đó là kết quả tốt nhất, nếu không thì việc không xác định được thế lực đứng sau người mặc quần áo màu đen là mối nguy hiểm tiềm tàng cho gia đình anh. “Không phải! Tôi dùng tính mạng mình đảm bảo, tuyệt đối không phải chúng tôi!”

Okamura Kobashi thề thốt.

Tiêu Thanh quay người lại, anh thờ ơ ra lệnh: “Một mạng cũng không giữ lại.” “Vâng!”

Tần An và những người khác lập tức ra tay. “A!”

Những tiếng hét thất thanh đột ngột vang lên. Một giờ sáng, tại Sơn Nam.

Tổng hội Thương hội Nhật Bản tại Long Quốc, phòng của hội trưởng Mitsui bị gõ cửa mạnh. “Không ổn rồi, hội trưởng! Đã xảy ra chuyện rồi thưa hội trưởng!”

Ngay sau đó, cánh cửa phòng được mở ra, Hội trưởng Mitsui hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?” “Hội trưởng Okamura Kobashi của chi nhánh Bắc Thanh, và tất cả các samurai bảo vệ ông ta, tổng cộng một trăm lẻ ba người đều đã bị tàn sát. Không còn có một ai sống sót” “Cái gì cơ!”

Mắt của hội trưởng Mitsui như sắp rơi ra ngoài. “Người nào đã làm?”

Trợ lý lắc đầu: “Tôi không thể tìm ra kẻ đã làm việc đó, nhưng cũng không khó để phán đoán, đây chắc chắn là hành động của một băng đảng. Nếu không, có hơn trăm người ở đó thì không thể nào là không có ai trong số họ có thể trốn thoát được.”

Vẻ mặt của Hội trưởng Mitsui đông cứng.

Rất lâu sau đó ông ta nói: “Để phó hội trưởng đi Bắc Thanh nhận chức hội trưởng đi, sau đó bố trí hai samurai Hóa Kỳ Đại Thành để bảo vệ an toàn cho ông ta, bảo ông ta phải tìm ra kẻ giết người cho tôi, tôi muốn băm vắm kẻ sát nhân thành ngàn mảnh, để trả thù cho Okamura Kobashi! “ “Vâng!”

Ba ngày sau.

Thân thể của Mục Thiên Lam đã khá hơn nhiều, và cô chuẩn bị được xuất viện, Thẩm Thị Đông dẫn theo Thẩm Thị Thu Mai tới thăm cô.

Sau khi họ trò chuyện được hồi lâu thì mới biết được Tiêu Thanh và những người khác sẽ trở về Cổ Cảnh, Thẩm Thị Đông nói: “Thu Mai sẽ kết hôn trong ba ngày nữa, vài ngày nữa mấy đứa trở về cũng không quá muộn mà. Chờ Thu Mai kết hôn xong rồi hãy quay về nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.