**********
Chương 648
Tiêu Vĩnh Nhã vui vẻ nắm lấy tay Thẩm Thị Thu Mai, hỏi: “Thu Mai, con gái sắp gả đi rồi, tại sao vẫn chưa mang đối tượng đến cho bố coi hả?” “Đúng vậy, Thu Mai. Mục Thiên Lam cũng tò mò hỏi: “Là chàng trai của gia đình nào, mà vinh dự được rước một cô dâu xinh đẹp dịu dàng như em về nhà thế?”
Thẩm Thị Thu Mai cười khổ: “Là Đỗ Văn Bách của nhà Bắc Thành Vương ạ.” “Cái gì cơ!”
Mục Thiên Lam sợ ngây người! “Thu Mai. Làm sao em có thể kết hôn với anh ta được chứ!”
Lúc đó Mục Thiên Lam đang hôn mê, cho nên cô không biết về cuộc hôn nhân này.
Còn Đỗ Văn Bách là người như thế nào thì cô lại biết khá rõ, khi còn ở trong tập đoàn Thiên Phương, anh ta đã ngang nhiên muốn cướp cô đi, rồi còn tát Thu Mai một bạt tại, có thể nói anh ta là một người đàn ông rất tồi tệ.
Mà Thẩm Thị Thu Mai lại sắp kết hôn với một người đàn ông tồi tệ như thế, chỉ đơn giản là cô cảm thấy không thể chấp nhận được sự việc này! “Đó là cuộc hôn nhân do nhà họ Thẩm sắp đặt cho em. Không phải em tự nguyện muốn. Coi như liên hỗn đi chị.” Thẩm Thị Thu Mai cũng muốn tìm một người đàn ông mà cô ấy yêu, nhưng cô ấy không thể chống lại sự sắp đặt của gia đình, vì vậy cô đã phải thừa nhận số phận của mình. “Vậy thì em không thể đồng ý được. Mục Thiên Lam rất không đồng ý với cuộc hôn nhân này.
Tiêu Vĩnh Nhã cũng nói: “Vậy thì đừng nghe theo sự sắp đặt của gia đình, mẹ con cũng là do gia đình sắp xếp kết hôn, hiện tại sống cũng có tốt đâu? Con không thể theo bước mẹ con được, bố hy vọng con có thể hạnh phúc.”
Tiêu Thanh nói: “Anh sẽ đến nhà họ Đỗ, bảo Đỗ Thiên Sinh thu hồi sính lễ. Hạnh phúc của em nên do em quyết định mới phải, không thể để bọn họ quyết định thế được.”
Ngay lập tức Thẩm Thị Thu Mai kéo chặt lấy tay Tiêu Thanh và lắc đầu nói: “Anh đừng đi, không phải em đã nói với anh rồi sao? Đỗ Văn Bách khác với những con cái nhà giàu quần là áo lượt khác. Anh ấy là con nhà giàu thế hệ thứ hai có chí tiến thủ, mặc dù anh ấy có tiếng tăm xấu, nhưng mà em tin anh ấy, sau khi kết hôn chắc chắn sẽ thay đổi được mà.”
Mục Thiên Lam khuyên bảo nói: “Thu Mai, em đừng lấy anh ta, em sẽ không hạnh phúc đâu. Loại người như anh ta làm sao có thể cho em hạnh phúc được chứ? Sau này cử động tí là anh ta đánh em thì em phải làm sao hả?”
Khi ở tập đoàn Thiên Phương, lúc đó cô đã thấy cái tát của Đỗ Văn Bách dành cho Thu Mai dùng lực nhiều như thế nào. “Sẽ không đâu.” Thẩm Thị Thu Mai cười nói: “Liên hôn dòng họ, anh ấy không dám đánh em đầu. “Mọi người cũng đừng khuyên em nữa, lòng em đã quyết rồi. Chỉ cần chúc phúc cho em là được.
Nói đến đây, cô ấy nhoẻn miệng cười, nhưng trong lòng lại nước mắt rơi như mưa.
Cô ấy cũng không muốn kết hôn với Đỗ Văn Bách.
Nhưng cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt, cô ấy không thể từ chối, nếu cô ấy không đồng ý, cô ấy sẽ bị nhà họ Thẩm và nhà họ Đỗ cả hai bên trả thù, không chỉ cô ấy gặp chuyện mà còn cả dì nhỏ, anh trai và bố đều sẽ bị liên luy.
Vì vậy, cô ấy chỉ có thể dùng hạnh phúc cả đời của mình để đánh đổi cuộc sống một đời bình yên của dì nhỏ, anh trai và bố mình.
Sau đó, Tiêu Thanh và những người khác được Thẩm Thị Đông đưa đến nhà họ Phương. Buổi chiều hôm đó.
Mục Hải Long đến Thương hội Nhật Bản “Hội trưởng Okamura, hai ngày qua tôi gọi điện thoại cho ông, sao ông không trả lời? Ông đã có trong tay Sâm Huyết Rồng chưa?”
Mục Hải Long hỏi ngay tức khắc khi anh ta bước chân vào văn phòng của hội trưởng.
Sau đó anh ta mới phát hiện, thì ra người ngồi trên ghế hội trưởng đã thay đổi, không phải là người lần trước anh ta gặp nữa. “Bản thân mình bị lừa rồi sao?”
Trong lòng Mục Hải Long nghĩ ngợi, và sau đó anh ta yếu ớt hỏi: “Hội trưởng Okamura đầu rồi?” “Sao anh lại tìm ông ta?”
Người đàn ông đeo kính ngôi ở vị trí hội trưởng hỏi.
Mục Hải Long nói: “Cách đây ba ngày, tôi nói với ông ta rằng củ Sâm Huyết Rồng ở chỗ Tiêu Thanh chưa sử dụng hết. Ông ta đã rất vui. Ông ta hứa nếu giành được củ Sâm Huyết Rồng thì sẽ thưởng cho tôi ba trăm tỷ. Tôi đến hỏi ông ta đã lấy được cây Sâm Huyết Rồng chưa, nếu lấy được thì hãy thực hiện lời hứa và đưa cho tôi ba trăm tỷ “. “Anh nói cái gì?”
Hội trưởng mới chạy đến trước mặt Mục Hải Long, nằm lấy cổ anh ta, nghiêm nghị hỏi: “Ba ngày trước, anh đến gặp hội trưởng Okamura và nói với ông ta về Sâm Huyết Rồng sao?” “Đúng vậy, có chuyện gì thế?”
Mục Hải Long rụt rè hỏi. “Hội trưởng Okamura đã chết vào buổi tối ba ngày trước.” “Cái gì cơ!”
Con người của Mục Hải Long hiện lên vẻ hoảng sợ như gần như bật ra khỏi hốc mắt.
Sau đó, anh ta hét lên kinh hoàng. “Không phải tôi làm đầu. Ông đừng nghi ngờ tôi, cũng đừng có giết tôi. Là Tiêu Thanh. Chắc chắn là Tiêu Thanh. Muốn trả thù thì nhất định phải trả thù anh ta. Đừng có trả thù tôi. Ông thả tôi ra. Tôi sợ lắm.”