Cái người tên là Quan Liễu Yên này chính là quản lý cao tâng của tập đoàn Minh Thiên, có thân phận như vậy tại sao lại làm như vậy?”
Phùng Ngọc Hân xấu hổ cười cười, không nói gì cả.
Bởi vì anh ấy là ông chủ của tập đoàn Minh Cường mà.
Không gì là anh ấy không thể làm được cả.
Sau khi Lý Từ Nhiệm nhìn một màn này, sự tò mò với Diệp Quân Lâm lại tăng lên vài phần.
Cả người của người đàn ông này bao phủ bởi một tấm màn bí mật.
Ở trước cổng công ty.
Diệp Quân Lâm cười cười: “Nếu như cô thành thành thật thật dập đâu! Thì cũng đã không phải chịu mấy bàn tay rồi!”
Sau khi dập đầu xong, Quan Liễu Yên lập tức chạy đi.
Nhưng trong con mắt của cô ta tất cả đều là oán hận và sự độc ác.
Sáu năm trước, Diệp Quân Lâm đuổi cô ta ra khỏi Giang Bắc, khiến cho cô ta bị sỉ nhục mà không thể quên được.
Sáu năm sau, lại một lần nữa anh ta mang đến sự sỉ nhục thật sâu cho cô ta.
Sự thù hận của cô ta với Diệp Quân Lâm lại tăng lên.
“Diệp Quân Lâm, anh chờ đấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu Quan Liễu Yên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sáu năm trước cô không thể đánh được tôi, huống chi là tôi của hiện tại.”
Diệp Quân Lâm hoàn toàn không để cô ta ở trong lòng.
Quan Liễu Yên chạy về đi hỏi thăm Diệp Hiệu về tình huống của Diệp Quân Lâm.
Diệp Hiệu chỉ trả lời cô ta rất đơn giản là: Cô ta không có quyên được biết những chuyện tiếp theo.
Ban đêm sau khi về đến nhà.
Gương mặt của Chí Oánh rất iừng phấn.
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Sao mẹ lại cao hứng đến như vậy?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Quân Lâm, ông ngoại con muốn tới đón mẹ trở về, ông ấy muốn khôi phục thân phận con gái nhà họ Chí của mẹ, một lần nữa viết tên của mẹ ở trên gia phả.”
Chí Oánh kích động nói.
Nguyện vọng của bà cũng không nhiều.
Trở về nhà họ Chí được tính là một nguyện vọng.
Còn sau khi Diệp Quân Lâm nghe được, thì anh lại nhíu mày.
Ngay từ đầu nhà họ Chí cũng không nói đến việc khôi phục thân phận của mẹ anh, vì sao lại đột nhiên muốn khôi phục thân phận của bà ấy?
Diệp Quân Lâm cười.
Rất nhanh anh đã hiểu rõ mọi chuyện.
Chắc chắn là mệnh lệnh của nhà họ Diệp, Chí Đông Phương cũng coi như là ngoại trừ hiềm khích lúc trước, thì cũng không còn đối phó với anh và mẹ nữa, từ bỏ ân oán của năm đó.