Giang Thời đi rồi.
Giang Cung Tuần nhìn về phía Giang Thời rời đi mà ngẩn người.
Anh càng ngày càng không hiểu nổi ông nội. Phong cách làm việc của ông nội quá lạ lùng.
“ly”
Một lúc lâu sau Giang Cung Tuấn mới thở dài một hơi, đành chịu vậy.
Bây giờ, anh không có tinh thần để ý ông nội.
Còn một đồng chuyện đang đợi anh làm đây này.
Chuyện đầu tiên là anh phải nhanh chóng tìm được Đường Sở Vi.
Giang Thời nói, vì ép sức mạnh máu rùa trong người Đường Sở Vi ra, cưỡng chế mang anh đi, còn giữ lại trong phòng một đống xương.
Đường Sở Vi thấy được một màn này nhất định sẽ phát cáu, nổi điên.
Nửa tháng trôi qua, anh cũng không biết rốt cuộc Đường Sở Vị thế nào.
Anh phải nhanh chóng tìm ra Đường Sở Vị.
“Thực lực của tôi?”
Giang Cung Tuấn vẫn chưa rời đi ngay.
Thời gian nửa tháng, anh đã luyện thành Cửu Tuyệt Chân Kinh, bây giờ anh cũng không biết rốt cuộc thì thực lực của mình mạnh đến đâu.
Anh chỉ biết anh tu luyện được chín luồng chân khí.
Chín luồng chân khí ẩn náu trong cả người anh.
Thúc động chân khí.
Trong chớp mắt, chín luồng chân khí trong cơ thể tràn ra trong phút chốc, nhanh chóng tụ trong đan điền.
Khí tức của anh thoáng chốc bay vọt.
Chín luồng chân khí hòa quyện, chân khí của anh thay đổi một cách triệt để.
Lần nữa biến thành chân khí Thiên cương chạm đến trời.
Giờ phút này, anh nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng trên đất.
Chín luồng chân khí bên trong người hòa với chân khí Thiên cương chảy trong người, trong thoáng ngẩn ngơ, dường như anh thấy một cầu thang.
Cái thang này, hình như xuất hiện trước mặt anh, lại giống như tồn tại trong đầu anh.
Anh với tay bắt lấy.
Nhưng bắt không được.
Cầu thang là hư ảo.
Nhìn không thấy, sờ không được, chỉ có thể cảm nhận.
“Đây chính là Thang trời sao?”
Giang Cung Tuấn khẽ lẩm bẩm.
Anh biết, sau đỉnh phong Bát cảnh sẽ xuất hiện Thang trời.
Thang trời chỉ là một loại cảm giác.
Khi chân khí đạt đến trình độ cao nhất mới xuất hiện Thang trời.
Vượt qua chín bậc Thang trời chính là cảnh giới thứ chín.
Trong Võ học, cảnh giới thứ chín có một danh hiệu siêu ghê.
Đó chính là Trường Sinh.
Nhưng mà, ngàn năm qua, chưa ai có thể đi đến cảnh giới này.
“Cảnh giới thứ chín có thể trường sinh thật sao?”
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu.
Anh cảm thấy không thể.
Nếu thật sự cảnh giới thứ chín có thể trường sinh, trong lịch sử lâu đời chắc chắn có người đến được Cửu cảnh, mấy người này nhất định còn sống.
Phù!
Giang Cung Tuấn hít thở một hơi thật sâu, không nghĩ nhiều nữa.
Lúc này, anh đột ngột đứng dậy, bước lên bước đầu tiên.
Bước từng bước giữa không trung.
Anh leo lên bậc thang hư ảo đầu tiên.
Lên một bậc, anh cảm thấy có áp lực truyền đến.
Luồng áp lực này đến từ trời đất, đến từ tất cả những tinh cầu.
Nhưng anh có thể chống lại luồng áp lực này.
Anh bước từng bước một trong không trung.
Dễ dàng bước lên bậc Thang trời thứ hai.
Lên bậc Thang trời thứ hai, anh cảm nhận được áp lực lại càng nặng hơn, nhưng anh vẫn còn có thể chịu được.
Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, anh lại bước tiếp một bước lên bậc Thang trời thứ ba.
Khi xuất hiện trên bậc Thang trời hư ảo thứ ba, áp lực đè ép trên người Giang Cung Tuấn lại lớn hơn, giống như có trọng lượng nghìn cân đè trên người.
Đè đến nỗi anh sắp không thở được.
Cửu chân khí hòa quyện với chân khí Thiên Cương chảy trong người chống lại luồng áp lực này.
Một lúc sau, anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lần nữa bước lên bậc Thang trời thứ tư.
Mấy bậc Thang trời phía trước, anh đều dễ dàng đi qua.
Nhưng bậc thứ tự này, anh bước vô cùng khó khăn.
Giống như có một ngọn núi treo dưới chân anh.
“Cho tôi qua”
Giang Cung Tuấn hét lớn.
Dồn sức nhấc chân bước lên bậc Thang trời thứ tư.
Bước lên bậc thứ tự xong anh đã nhễ nhại mồ hôi.
Mồ hôi thấm ướt quần áo.
Sau khi lên đến bậc Thang trời thứ tư, anh không hành động thiếu suy nghĩ nữa mà điều chỉnh hơi thở, để chân khí trong người chống lại áp lực bậc Thang trời thứ tự mang lại. . Truyện Việt Nam
Giang Cung Tuấn đang bước trên Thang trời.
Nhưng nếu bây giờ có người đến gần, chỉ thấy Giang Thần vẫn luôn ngồi xếp bằng trên đất như tượng, không hề động đậy.
Thang trời là hư ảo, không tồn tại như vật chất.
Mà anh cũng chỉ dùng ý niệm để vượt qua Thang trời mà thôi.
Chỉ có bản thân anh có thể cảm nhận được mình đang đi trên Thang trời, người khác không thấy được.
Đây chính là Thang trời hư ảo sau đỉnh cấp cảnh giới thứ tám.
Số người đạt đến cảnh giới này trên thế giới chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Người đạt đến tầng này đã làm chủ được sức mạnh khủng khiếp.
Dùng từ Thần để hình dung cũng không quá đáng chút nào.
Giang Cung Tuấn ngồi xếp bằng trên đất.
Khí tức trên người anh càng ngày càng mạnh.
Sau khi anh nghỉ ngơi một chút, vực dậy sức lực toàn thân, lại tiếp tục bước tiếp lên bậc Thang trời thứ năm.
“Két!”
Lúc bước lên bậc thứ năm, trong người Giang Cung Tuấn truyền đến tiếng xương cốt đứt gãy.
Áp lực bậc Thang trời thứ năm quá lớn, Giang Cung Tuấn luyện xong Cửu Tuyệt Chân Kinh cũng khó mà chịu được, bên trong người thì đau đớn dữ dội khiến thân thể anh loạng choạng, suýt tí nữa ngã từ bậc Thang trời thứ năm xuống dưới.
Anh không động đậy.
Bắt đầu điều hòa nhịp thở.
Anh cảm thấy bản thân có thể lên một bậc nữa.
Bậc thứ Thang trời thứ năm không phải giới hạn của anh.
“Chân khí Thiên Cương chưa phải mạnh nhất, mạnh nhất là chân khí Cửu Tuyệt”
Giang Cung Tuấn tự nhủ trong lòng.
Ngay lúc này, chân khí Thiên cương trong người bắt đầu tách ra, biến thành chín luồng chân khí.
Chín luồng chân khí chuyển động trong người.
Dù chín luồng chân chí không mạnh như chân khí Thiên Cương, không hùng hậu như chân khí Thiên Cương, nhưng Giang Cung Tuấn cảm nhận được rõ ràng cả người anh lúc này tràn đầy sức mạnh.
Vì sức mạnh Cửu chân khí ẩn vào trong máu thị, trong xương cốt.
Khiến cho sức mạnh thể xác càng tăng thêm.
“Lên”
Giang Cung Tuấn tiến lên một bước, lại tiến lên một bước.
Thành công bước lên bậc Thang trời thứ sáu.
Sau khi lên đến bậc sau, anh cảm thấy đã đạt cực hạn.
Tuy nhiên, anh chưa kịp đứng vững, một luồng áp lực khủng khiếp từ trên trời truyền xuống, luồng áp lực đè thẳng lên người anh, cơ thể của anh từ bậc Thang trời thứ sáu lăn xuống.
Chuyện lăn xuống chỉ là suy nghĩ của anh..
Cơ thể anh vẫn luôn ngồi im bất động trên đất.
Theo dòng suy nghĩ lăn xuống dưới, lúc này cơ thể anh vẫn luôn ngồi im ngã xuống, phun ra một ngụm máu.
Anh từ từ mở mắt.
Đưa tay lau lau vệt máu trên khóe miệng.
Thang trời trước mắt, Thang trời trong đầu đã biến mất.
“Thang trời, thật kỳ diệu”
Giang Cung Tuấn không khỏi cảm khái.
Khi bước trên Thang trời, anh cảm thấy mình là trời, là đất.
“Bây giờ tôi miễn cưỡng lên đến Thang trời thứ sau, nhưng cảnh giới chưa ổn định, không thể đứng vững ở bậc Thang trời thứ sáu, nghiêm túc mà nói thì là bậc Thang trời thứ năm đỉnh phong”
Giang Thần cũng đại khái hiểu được thực lực bản thân.
Bậc Thang trời thứ năm đỉnh phong, chạm đến ngưỡng cửa bậc Thang trời thứ sáu.
Thực lực bây giờ cực kỳ đáng sợ.
Chưa nói đến Thiên Hạ Vô Song.
Chí ít bây giờ muốn giết u Dương Lãng, muốn giết Đệ Nhất Huyết Hoàn, cũng chỉ trong phút chốc.
Giang Cung Tuấn chậm rãi đứng dậy.
Anh nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt mang nét âm u.
“Đến lúc đi rồi, đi giải quyết chút chuyện.”
Giang Cung Tuấn sải bước rời đi.
Tốc độ của anh nhìn thì dường như rất chậm, nhưng lại khá nhanh, sải mấy bước đã biến mất khỏi nơi này.