Chồng Ma Của Em

Chương 85: Chương 85: Mắt của tôi được gọi là mắt quỷ sao




Mắt của tôi được gọi là mắt quỷ sao

Tôi còn chưa kịp cảm ơn Hàn Vũ, Hàn Vũ đã rời đi rồi, đơn thuần chỉ tới chào tạm biệt thôi.

“Tiếp tục” Cánh tay Lãnh Mạch kéo tôi ôm vào lòng.

Mắt thấy anh ta lại muốn hôn tôi, tôi đỏ mặt tía tay vội vàng hô dừng: “Đợi đất! Tôi có chuyện quan trọng muốn nói!”

Ánh mắt anh ta vô cùng nghỉ hoặc nhìn tôi, dùng ánh mắt nói cho tôi biết, nếu là chuyện không quan trọng, thì sẽ lập tức đè tôi xuống.

Có loại người thế này hả?!

“Sao con mắt của tôi lại có thể nhìn thấy ma, anh có biết không hả Lãnh Mạch?”

Anh ta ngây ra, tôi thấy trong con ngươi anh ta loé lên cảm xúc kì lạ, anh ta mau chóng quay lại vẻ mặt lạnh lùng: “Có phải ai nói gì với em không?”

Thái độ của anh ta khiến tôi thấy hơi kì lạ, tôi nghĩ một lúc, không kể chuyện trong giấc mơ cho anh ta, lắc lắc đầu: “Tôi thuận miệng hỏi chút thôi”

“Nói nhảm, bớt hỏi tôi: Anh ta rời khỏi người tôi, đứng dậy, sắc mặt vô cùng khó coi, chỉ thuốc trên bàn: “Tự mình uống, ngày mai cơ thể em sẽ khoẻ lại, chúng ta tới thôn Nhân Hoà, bớt gây phiền phức cho tôi đi”

Sau khi nói xong thì anh ta rời đi.

Đôi mắt này của tôi đúng thật là có vấn đề, nếu không thì với cái tính của Lãnh Mạch, tôi hỏi câu nhảm nhí như vậy, anh ta chắc chăn sẽ ấn tôi xuống mà xử lí, mà không phải đứng dậy rời đi, mà còn hơi hoảng loạn.

Anh ta hoảng loạn cái gì vậy?

Mắt quỷ…. Hành vi trộm mặt quỷ phải xuống mười chín tâng địa ngục.

Trộm mắt quỷ.

Cho dù tôi có vắt óc thế nào cũng không nghĩ ra manh mối, tôi định đợi tới khi gặp Lão Quỷ thì sẽ hỏi một chút, cũng không biết Lão Quỷ đi đâu rồi, tôi bị thương nặng như vậy ông ta cũng không tới thăm tôi, cũng hơi kì lạ, thôi vậy không quan tâm nữa, còn có chuyện quan trọng đang ở trước mắt tôi đây này, vụ án chết người ở thôn Nhân Hoà.

Tôi bưng thuốc lên, nhìn trân nhà một cái, sau đó uống thuốc.

Không biết tương lai còn xảy ra chuyện gì nữa, cơ thể tôi phải khoẻ lên trước đã, mới đối phó được, không phải sao?

ĐI Hôm sau.

Cơ thể tôi giống như Hàn Vũ nói lúc gần đi, sau khi tỉnh lại lân nữa, bên ngoài đã hoàn toàn hồi phục rồi, ngoài bụng dưới vẫn đau âm ỉ ra, còn lại đều đã không còn vấn đề gì rồi.

Tôi mặc váy ngủ đi ra khỏi phòng, đứng ở cầu thang, Lãnh Mạch đứng dựa ở cửa sổ nơi phòng khách hút thuốc, thân hình thon dài của người đàn ông nửa dựa lên cửa sổ, ánh mắt nhìn nơi xa xăm, ánh năng sáng sớm hät lên một nửa khuôn mặt của anh ta, nhìn sườn mặt của anh ta, tối tăm mà đẹp đế, đôi mắt khiến cõi lòng người ta, trầm mê vào mà không thể dừng lại.

Nhưng chỉ có tôi biết, bên trong con người anh ta xấu xa như thế nào.

Tôi chậm rãi xuống tầng, hỏi anh ta: “Bây giờ phải làm gì?”

Anh ta đã nghe thấy tiếng tôi đi ra từ lâu, đầu không quay lại chỉ bộ đồ trên sofa: “Mặc đồ đi, gọi điện thoại cho cảnh sát kia, để ông ấy dẫn chúng ta vào thôn Nhân Hoà”

Tôi đi tới sofa, Lãnh Mạch đã cho người chuẩn bị xong một bộ áo phông quần bò cho tôi, áo phông dài tay, quân bò dài, bây giờ là lúc nóng nhất của mùa hè, chỗ chúng tôi là thành phố lò lửa, nhiệt độ ít nhất là 30 độ, anh ta để tôi mặc bộ đồ dày như vậy ra ngoài… ‘Lãnh đại gia, anh đây là muốn tôi nóng chết à?”

“Mặc đồ khác lộ quá, không cho”

ni Con gái mặc quần đùi váy ngăn là vì nóng thật, chứ không phải vì để cho đàn ông mấy người ngăm đâu có được không?

Tôi và Lãnh Mạch vì chuyện mặc ít mặc nhiều, đứng ở phòng khách cãi nhau cả nửa tiếng đồng hồ, sau đó anh ta nhường tôi một chút tôi nhường anh ta một chút, đổi thành áo phông ngăn tay và quần thể thao rộng rãi, mấy cái như vén ông quân lên, chưa tới đầu gối, đây là giới hạn cuối cùng của Lãnh Mạch.

Sau đó hai chúng tôi ra khỏi cửa.

Sau đó tôi nghĩ, đây là sao? Hôm nay tính tình và sự kiên nhân của Lãnh Mạch tốt tới bất ngờ, còn cãi nhau vì một chuyện nhỏ nhặt này với tôi được, còn nhường tôi chứ, anh ta thực sự đổi tính rồi, nếu là trước đây, trong một giây đã xử lí tôi cho ngoan ngoãn rồi, sau đó chuyện to chuyện nhỏ gì cũng chỉ có thể nghe lời anh ta thôi, làm gì được thế này!

“Lão Quỷ đi đâu rồi?” Tôi ngồi trên xe hỏi anh ta.

“Em cho răng tôi rảnh rồi, rảnh tới mức †ìm hiểu xem một oan hồn nhỏ nhoi đi đâu à?” Anh ta quay đầu trừng tôi.

Lễ nào anh ta không rảnh hả?

“Bây giờ gọi điện cho chú Cố Nham Tùng sao?” Tôi lại hỏi anh ta.

“Nói nhảm!” Anh ta hung dữ với tôi.

Má nói Không vui! Tôi bực bội lấy điện thoại ra gọi cho Cố Nham Tùng, nói rõ ý, trùng hợp là hôm nay ông ấy và đồng nghiệp cũng hồi phục rồi, nghỉ ngơi xong, đang chuẩn bị tiếp tục tới thôn Nhân Hoà điều tra, chú Cố Nham Tùng biết thân phận đặc biệt của tôi và Lãnh Mạch, nghĩ cũng không nghĩ liền đồng ý, bảo chúng tôi gặp bọn họ ở bên ngoài thôn Nhân Hoà, còn cho tôi thời gian gặp nhau nữa.

Hẹn xong thì cúp máy, tôi có hơi đau đầu: “Cảnh sát Thư Chấn kia cũng đi, ông ấy đã nghỉ ngờ tôi và anh từ lâu rồi, anh nói xem tới lúc đó chúng ta phải làm sao?”

“Phải thế nào thì làm như thế” Lãnh Mạch trả lời tôi.

“Chú Cố Nham Tùng còn đỡ, hiểu rõ chúng ta rồi, nhưng trên đời này, không phải ai cũng hiểu rõ chúng ta” Tôi nhìn về phía trước, kí ức liên tục lướt qua trước mät: “Đa số người, một khi biết anh không giống với người khác, thì sẽ coi anh là quái vật, không chấp nhận anh, không muốn tiếp xúc với anh, đây là tâm lí kì thị giống loài khác biệt của loài người, anh có hiểu không?”

Lãnh Mạch nhìn tôi, rồi lại rời tâm mắt: “Không hiểu”

Đương nhiên anh ta không hiểu, anh ta là vua ở trên cao, ai dám không chấp nhận anh ta?

Tới thôn Nhân Hoà còn một đoạn đường nữa, trên đường, tôi dựa vào ghế ngủ bù một giấc.

Tới khi giọng nói của Lãnh Mạch vang lên bên tai tôi: ‘Dậy đi, tới rồi”

Tôi lập tức giật mình tỉnh dậy, xe đã dừng trước tấm biển tên thôn Nhân Hoà, trên bãi đất có mấy chiếc xe đang đồ, có mấy người cảnh sát đi về phía chúng tôi.

“Xuống xe” Lãnh Mạch mở cửa xe ra.

Tôi xuống theo, cảnh sát đi tới, hỏi tôi: “Hai người là ai? Nơi này đã bị phong toả rồi, mời lập tức rời đi”

“Xin lôi, chúng tôi là..” Tôi mở miệng định giải thích, thấy Cố Nham Tùng từ xa chạy tới, tôi vội vàng vây tay với ông ấy: “Chú Cố Nham Tùng!”

Cố Nham Tùng đi tới gần, nói với cảnh sát: “Bọn họ là người tôi mời tới giúp chúng ta phá án, có thể cho bọn họ vào”

Hai người ảnh sát lễ phép chào Cố Nham Tùng rồi không hỏi chúng tôi nữa.

“Hai người tới nhanh thật đấy.’ Ánh mắt Cố Nham Tùng nhìn tôi và Lãnh Mạch rất lạ: “Cảm ơn hai người đã tới giúp điều tra lần này, tôi sẽ cố gắng cung cấp tài liệu mà hai người cần”

“Không cần, tôi tự tra được. Hai tay Lãnh Mạch đút vào túi quần, lạnh giọng từ chối.

“Chú Cố Nham Tùng đừng để ý ạ” Tôi chỉ đành cười xoà.

“Không sao, tôi cũng coi như hiểu tính cách bạn trai cháu” Cố Nham Tùng bật cười.

Anh ta không phải bạn trai cháu…

Không muốn giải thích, còn chuyện quan trọng: “Chúng ta đi vào đi chú.”

“Được”

Tôi và Lãnh Mạch đi theo Cố Nham Tùng tới chỗ đám người cảnh sát, đúng thật, cảnh sát Thư Chấn cũng ở đây, dùng ánh mắt đánh giá nhìn qua: “Ồ? Là hai người à? Sao hai người lại tới đây?”

Không đợi tôi giải thích, Cố Nham Tùng liền nói: “Đội trưởng, trước đây họ có chút hiểu biết về thôn Nhân Hoà, lúc ở phòng bệnh tôi nói với họ một số chuyện, là tôi mời họ tới, giúp chúng ta xem có thể có thêm manh mối gì không”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.