Lục Dĩ Nhi cố gắng đè nén cảm xúc đi ra khỏi phòng chủ tịch. Tức chết cô rồi, hắn cứ trừ lương như vậy cuộc sống của cô phải làm sao? Lục Dĩ Nhi sau khi rời khỏi liền đi vào toliet. Không ngờ được lại gặp Hướng Ngọc đang rửa tay chuẩn bị rời khỏi, sau khi gặp cô liền đứng lại.
Hướng Ngọc ánh mắt hung hăng, cứ như muốn xông đến đánh Lục Dĩ Nhi. Lục Dĩ Nhi dựa vào cái gì mà được chủ tịch để mắt đến. Hướng Ngọc cô ta có chỗ nào kém hơn Lục Dĩ Nhi sao? Tại sao mãi Trác Diệu cả một cái liếc mắt cũng tiết kiệm với cô ta. Lục Dĩ Nhi ngay từ khi học đại học vẫn luôn chống đối cô ta, mà lần nào phần thắng cũng nghiêng về Lục Dĩ Nhi.
“Hồ ly tinh, rốt cuộc mày dùng cách gì quyến rũ chủ tịch vậy hả?” Hướng Ngọc xông đến đẩy Lục Dĩ Nhi một cái khiến cô có chút mất thăng bằng.
Lục Dĩ Nhi liếc mắt khinh bỉ, muốn gây sự với cô lại không dám ra ngoài gây sự a. Lại luôn ở trong toliet nữ mà kiếm chuyện, hồ ly tinh? Sao không nghĩ thử xem Hướng Ngọc cô ta là cái dạng gì? Luôn tìm cách gây chú ý với Trác Diệu nhưng làm sao vẫn không được. Hiện giờ lại nghĩ cô quyến rũ hắn nên đến gây sự, làm ơn đi chứ mắt cô tốt như vậy làm sao mà đi quyến rũ cái tên keo kiệt, biến thái đó.
“Tôi đã nói, tôi với chủ tịch không có mối quan hệ gì” Cô cũng không có nói dối, sau đêm đó cô với hắn chẳng có gì quan hệ cả, chỉ là cái tên nào đó nói cô cướp mắt sự trong trắng của hắn rồi làm khó cô a. Lục Dĩ Nhi thật sự không muốn dây dưa cùng với loại người này, Hướng Ngọc này chính là một trong những loại người cô ghét nhất.
“Không có mối quan hệ gì? Mày dám làm còn không dám nhận sao? Đồ đê tiện, còn ở đây giả thanh cao cái gì?” Hướng Ngọc gắt gao trừng mắt nhìn Lục Dĩ Nhi. Giả vờ thiện lương, trong sạch cho ai xem chứ? Lục Dĩ Nhi nếu không làm gì tại sao chủ tịch lại quan tâm, chú ý đến như vậy.
“Nói chuyện với cô thật tốn nước bọt “ Lục Dĩ Nhi chẳng thèm rửa mặt nữa đi thẳng ra ngoài nhưng lại bị Hướng Ngọc kéo lại.
“Hừ, mẹ mày lúc trước cũng là hồ ly tinh mà, đúng thật là học thứ gì không học lại học theo mẹ làm hồ ly tinh. Cứ thích giả vờ trong sáng” Hướng Ngọc nhếch môi xem thường. Chuyện của mẹ Lục Dĩ Nhi lúc đó cả trường đại học đều biết, cô cũng chỉ là một đứa nghiệt chủng.
“Chát” trên gương mặt trắng tuyết của Hướng Ngọc hằn lên dấu tay đỏ rực. Hướng Ngọc ôm một bên mặt đau rát, khóe môi chảy máu sững người nhìn Lục Dĩ Nhi.
Đôi mắt Lục Dĩ Nhi đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trên mặt nở nụ cười quỷ dị. Cả người Hướng Ngọc run lên kinh hãi, Lục Dĩ Nhi mang đến cho cô ta cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương.
Lục Dĩ Nhi hai tay siết chặt, trong lòng dâng lên một cỗ đau đớn. Hướng Ngọc muốn nói cô ra sao cũng được nhưng không được xúc phạm mẹ cô. Mẹ cô thật ra đã làm gì sai chứ? Bà ấy tốt bụng như vậy, lương thiện như vậy tại sao vẫn không được sống yên ổn, hạnh phúc. Cả một đời bà ấy chưa từng làm gì sai nhưng lại luôn bị người khác sỉ nhục, xúc phạm. Tất cả đều tại ông ta, là ông ta- Cố Vũ Bình.
Lục Dĩ Nhi một bước xông đến dật tóc Hướng Ngọc đau đến nỗi chảy cả nước mắt. Mặt mũi trang điểm tỉ mỉ hiện nay vô cùng tệ hại. Đầu tóc rối bời, thật sự vô cùng khó coi.
“A, Lục Dĩ Nhi mày điên rồi. Thả tao ra” Hướng Ngọc đau đớn hét lên. Không ngờ Lục Dĩ Nhi lại dám làm như vậy. Lục Dĩ Nhi hằng ngày bị cô ức hiếp đều không dám phản kháng, Hướng Ngọc bị đánh đến mặt trắng bệch.
“Mẹ tao không phải hồ ly tinh, không phải...” Lục Dĩ Nhi điên cuồng hét lên, cô hiện nay đang mất kiểm soát. Hoàn toàn không hay biết có người đi vào, nữ đồng nghiệp thấy tình cảnh này cũng không dám đến gần. Nữ đồng nghiệp gương mặt biến sắc, gọi thế nào cũng không lọt vào tai Lục Dĩ Nhi. Liền gấp gáp chạy ra ngoài gọi người đến.
----
Lục Dĩ Nhi đứng trước bàn làm việc của Trác Diệu, cả người có chút xộc xệch. Gương mặt trắng dã, cả người run lên. Cô lúc nãy sao lại mất kiểm soát rồi, lại đánh Hướng Ngọc thành ra như vậy.
Trác Diệu vẫn bình tĩnh nhìn cô, thật không dám tin cô gái nhỏ trước mặt mình lúc nãy là người đánh Hướng Ngọc. Trác Diệu nhớ lại hình dáng Hướng Ngọc lúc nãy thật gớm muốn chết, mà Lục Dĩ Nhi này bình thường đâu có như vậy. Thật ra có chuyện gì? Khi hắn đến Lục Dĩ Nhi lúc đó vô cùng điên cuồng muốn đánh Hướng Ngọc, nếu hắn không ôm cô lại thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Trác Diệu tiến đến đỡ Lục Dĩ Nhi ngồi xuống sofa. Cảm nhận được cả người cô run rẩy, tim truyền đến cảm giác đau đớn.
“Ngoan, bình tĩnh một chút, nói cho tôi biết xảy ta chuyện gì?” Trác Diệu dịu dàng xoa đầu cô, có trời mới biết hắn chưa từng dịu dàng với ai như vậy.
Lục Dĩ Nhi hai mắt trong suốt nhìn chằm chằm Trác Diệu. Lấy lại chút bình tĩnh, ở bên cạnh hắn có cảm giác vô cùng bình yên.
“Hướng Ngọc mắng tôi... Quyến rũ anh, còn... Mắng mẹ tôi. Mẹ tôi... Mẹ tôi không có” Lục Dĩ Nhi nhắc đến mẹ lại trở nên mất bình tĩnh, sống mũi có chút cay nhưng vẫn không khóc.
“Không sao rồi” Trác Diệu ôm Lục Dĩ Nhi vào lòng ngực, khẽ vuốt lưng cô. Nhẹ giọng nói, Lục Dĩ Nhi này muốn khóc thì cứ khóc tại sao lại cứ kiềm nén như vậy? Cô như vậy lại làm hắn cảm thấy khó chịu.
Chẳng trách được cô lại như vậy, mẹ đối với cô chắc hẳn rất quan trọng. Hướng Ngọc lại cố ý chọc vào vết thương của cô, bị đánh là tự bản thân cô ta chuốt lấy.
Trác Diệu lấy áo khoát lên người cô “Tôi đưa em về”
Lục Dĩ Nhi gương mặt không chút biểu cảm, cả người như một con búp bê vậy. Chỉ ngoan ngoãn làm theo lời Trác Diệu. Thế là vị chủ tịch nào đó lại trốn việc lái xe đưa Lục Dĩ Nhi về nhà.
Để lại vị trợ lý Trương nào đó nội tâm đau đớn ở lại xử lí công việc, tối nay xem ra không thể đi hẹn hò rồi. Tại sao lại có một ông chủ không có đạo đức nghề nghiệp như vậy? Muốn đi là đi. Chủ tịch có Lục tiểu thư bên cạnh rồi, hằng ngày đều gặp mặt. Anh ta còn có bạn gái nha, chỉ có buổi tối rảnh rỗi lại không thể đi hẹn hò. Đau lòng chết đi được.