Dịch Thiên Hành lăng lăng ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, trên mặt thỉnh thoảng hiện lên một tia thần sắc ngơ ngẩn, tay đặt tại trên đầu gối nắm thành quyền, thỉnh thoảng nắm chặc, thỉnh thoảng mở ra theo bản năng xoa xoa ghế dài trong bệnh viện. Hắn nhìn thoáng qua ánh đèn trong phòng phẫu thuật, từ từ nhắm hai mắt lại.
Hắn cả đời này chẳng bao giờ tự trách như thế, chính là vì hắn, mà để cho cô bé vui vẻ kia chịu khổ như thế. Cũng bắt đầu từ đêm hôm đấy, Dịch Thiên Hành học xong một việc, đó chính là —— đối với địch nhân của mình phải trực tiếp dứt khoát, muốn ở trước lúc đối phương thương tổn tới mình, đem loại khả năng này tiêu diệt ở trạng thái chưa được phát sinh —— điểm này, cho dù là ngày sau với đối thủ phương diện thường nhân khó có thể tưởng tượng cũng vượt ra ngoài thường thức, cũng là như thế.
Lôi Lôi ở bên trong giải phẩu. May lúc chiếc xe kia đâm tới, Dịch Thiên Hành ở trong điện quang hỏa thạch chắn phía trước Lôi Lôi, chịu phần lớn lực lượng, sau xe tải đè ép, Lôi Lôi cũng không bị thương tổn nữa, bác sĩ lúc trước kiểm tra kết quả là xương ống chân bị nát, vừa bị chấn động, về phần có vấn đề gì, còn muốn quan sát một thời gian ngắn.
Qua một lát, Trâu lão sư cùng lớn thím Mập khuôn mặt lo lắng cũng chạy tới rồi, bọn họ từ trong chăn bị kêu lên. Dịch Thiên Hành đầy cõi lòng áy náy đứng lên, tiến ra đón.
Không nghĩ tới hai vị đại nhân dễ thân khả ái chẳng những không trách cứ hắn, nhìn thấy trong mắt của hắn chứa nước mắt cùng với vẻ áy náy thật sâu, ngược lại an ủi hắn mấy câu.
Cũng không biết qua bao lâu, Lôi Lôi cuối cùng từ trong phòng giải phẫu được đưa ra ngoài, chẳng qua còn tác dụng của thuốc mê, đang say ngủ.
Cảnh sát được bệnh viện báo tới rốt cục đi tìm Dịch Thiên Hành làm ghi chép rồi, mới vừa rồi vị cảnh sát trẻ tuổi này muốn tìm Dịch Thiên Hành đặt câu hỏi, phát hiện người học sinh này cả người hẳn là tản ra âm trầm lạnh lẽo, đáng sợ giống như một con báo nhỏ.
Dịch Thiên Hành thuận miệng ứng phó cảnh sát mấy câu. Hắn không muốn đem chuyện này nói ra, bởi vì cứ như vậy, hắn sẽ phải giải thích chiếc xe kia có lỗ thủng trên nóc và nổ tung ra sao. Cho nên chẳng qua là nhàn nhạt lập một lần là tai nạn giao thông trong huyện thành thường gặp phải
Xong những chuyện này, hắn nói với ba mẹ Trâu Lôi Lôi đi mua một ít thức ăn cho Lôi Lôi, liền đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện.
Ở phòng thường trực cửa bệnh viện, hắn gọi một cú điện thoại.
”Ngài khỏe chứ, là Hồ thúc thúc phải không? Xin hỏi Hồ Vân có ở đó hay không?”
”Ngươi là ai? Đã trễ thế này rồi.” Trong điện thoại truyền đến thanh âm một người trung niên, thanh âm mang theo mỏi mệt.
Dịch Thiên Hành lúc này mới nghĩ đến trời sắp rạng sáng rồi, hơi xin lỗi nói: “Ta là bạn học của hắn, có câu bài tập muốn hỏi một chút, rất trọng yếu, làm phiền ngài.”
”A, vậy ngươi chờ một chút, ta đi gọi hắn.” Tiếp theo truyền đến thanh âm quát vang.
Hồ Vân đang trong mộng mẹp bị phụ thân đại nhân sở trưởng của mình hô lên, cầm lấy điện thoại đầu giường, nghe được một câu nói của Dịch Thiên Hành lạnh lẽo tận khớp xương.
”Tiết Tam nhi ở chỗ nào?”
Hồ Vân sửng sốt, trong đầu mỏi mệt lập tức vô ảnh vô tung, suy nghĩ một lát nói: “Ngươi muốn làm gì?”
”Không có gì, tìm hắn có chút phiền toái.” Dịch Thiên Hành hướng về phía điện thoại nhàn nhạt nói.
Hồ Vân ở bên kia nhíu mày, nói: “Ta chỉ truyền lời mà thôi, thật không biết.”
”Đừng nói dối ta, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Hồ Vân nghe ra được uy hiếp trắng trợn, suy nghĩ một lát lại nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn là đông môn lão Đại, ngươi đừng chọc vào hắn.”
”Ngươi đừng quản.”
”Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hồ Vân bướng bỉnh nói: “Mặc dù ta coi ngươi không vừa mắt, ngươi cũng biết, nhưng dù sao là bạn học, ta không muốn ngươi đi dâng mạng.”
Dịch Thiên Hành hướng về phía điện thoại khẽ cười, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói cho vị bạn học vẫn luôn nhìn mình không vừa mắt này.
”Ta bị hắn gọi người dùng xe tông, ta không sao, nhưng... Lôi Lôi còn nằm ở trong bệnh viện.”
”Ngươi cùng đi với Lôi Lôi?” Hồ Vân từ sâu trong đáy lòng nổi lên một tia ghen tuông, nhưng lập tức bị sát ý trong lời nói làm cho giật mình, “... Vốn ngươi đi chịu chết ta cũng không muốn quản. Nhưng... Ngươi không cần đi náo loạn, có muốn cha ta ra mặt tìm hắn nói chuyện một chút hay không?”
”Nói.” Dịch Thiên Hành bỏ lại một chữ dứt khoát.
...
...
”Tứ phương yển tiểu khu, bất quá ta thật không biết địa chỉ tại nơi nào.”
”Cảm ơn.”
”Đừng viiuh, ngươi hãy nghe ta nói...”
Dịch Thiên Hành đem điện thoại cúp, đưa cho người gác phòng thường trực đang ngáp ngũ giác tiền, đi ra khỏi cửa bệnh viện.
..........................................
Tứ phương yển cư xá là một địa phương có chút kỳ quái trong Cao Dương huyện, mặc dù giá phòng không rẻ, nhưng người có tiền thực sự khinh thường ở chỗ này. Địa phương bất thiện, người đàng hoàng lại không dám ở, cho nên còn dư lại đúng là những kẻ lăn lộn giang hồ. Trong những người ở đây, không biết ai là trộm vặt quy ẩn, ai là đạo tặc mai danh. Ở dạng địa phương rồng rắn lẫn lộn như này, Tiết Tam nhi những năm qua ở trên giang hồ nổi danh ai ai cũng biết.
Cho nên Dịch Thiên Hành rất dễ dàng từ chỗ bảo vệ nơi đó lấy được số nhà của Tiết Tam nhi. Hắn dùng hai ngón tay đem bút máy ghi danh khách tới bẻ thành hai khúc, sau đó nhẹ nhàng nắm ngón trỏ bảo vệ, nhẹ nói: “Tiết Tam nhi nghỉ ngơi ở đâu?”
”Nhà A tầng 4.” Bảo vệ kinh hãi nhìn ngón trỏ mình, hắn không rõ trước mặt thanh niên bộ dáng học sinh này động tác làm sao lại nhanh như vậy.
”Không cần hô cái gì, nếu không để cho Tiết Tam nhi biết là ngươi đem số nhà hắn nói cho cừu gia, cuộc sống sau này không tốt đẹp đâu.”
Dịch Thiên Hành nói xong câu đó, ẩn vào trong cư xá đêm tối nồng đậm.
Hắn mũi chân trên mặt đất khẽ điểm, cả người tà tà phiêu lướt về phía trước, dùng tốc độ người bình thường không cách nào làm được tới gần căn nhà sơn chữ A thật to, dùng ngón tay bám khe hở trên vách tường, như thằn lằn hướng về phía trước tự tại du tẩu.
Dịch Thiên Hành bò đến lầu ba, ngẩng đầu nhìn lầu bốn vẫn sáng đèn, nhíu mày một cái, mũi chân ở trên mặt tường đạp một cái, cả người hướng bên trái phiêu tới, lúc thân thể sắp sửa hạ xuống, ngón trỏ tay phải ôm lấy đường ống nước.
Hắn dùng lực cánh tay, da thịt như cuộn dây thừng co lại, cả người được ngón trỏ nâng lên, vẽ thành một đạo vòng tròn, nhẹ nhàng phiêu đến trên ban công đang sáng đèn.
Trên trời trăng sáng sớm đã mất tung ảnh, trong bóng đêm nồng đậm, huyện thành vô cùng an tĩnh, chỉ có hắn đứng ở trên ban công gian phòng đó.
Hắn nhẹ khẽ đẩy cửa gỗ sân thượng, phát hiện bên trong khóa, cho nên gắt gao siết chặc tay cầm cửa, dùng một chút ám lực, hừ nhẹ một tiếng, đẩy về phía trước.
Khóa cửa lách tách một tiếng giòn vang bị bẻ gãy.
Cửa phòng mở rộng ra, ánh đèn chiếu đi ra ngoài, chiếu vào bầu trời đêm trên cư xá.
..........................................
Bọn côn đồ vây quanh bàn mạt chược chiến đấu hăng hái rốt cục đã tỉnh hồn lại.
”Tên trộm vặt mắt mù này!” Có người lao đến, vung quyền đánh.
Dịch Thiên Hành nhìn thẳng mắt của hắn, ánh mắt bình tĩnh. Mắt thấy quyền muốn đánh đến trên mặt hắn rồi, mới lập tức nghiêng đầu, đang ở thời gian qua nhanh chớp mắt, một quyền đánh ra toàn thân lực lượng đánh hụt, lạc lách tách một tiếng, hẳn là trật khớp.
Dịch Thiên Hành trong mắt hiện lên một đạo lạnh lẽo, tay phải hóa quyền mà lên, hung hăng đánh vào dưới nách người này.
Hắn biết chỗ này đau nhất.
Hắn chính là muốn để cho đám người kia biết đau.
Người này “A” hét thảm một tiếng!
Mọi người bị một quyền này của hắn dọa sợ ngây người gào thét vọt lên. Dịch Thiên Hành huy động quả đấm, lấy tốc độ cực nhanh giữa mọi người du tẩu. Dịch Thiên Hành tốc độ phản ứng quá nhanh, vượt quá xa người bình thường tưởng tượng, cho nên đối phương toàn bộ động tác đều giống như quay chậm, giống như là một vài bức vẽ từ từ hiện ra ở trước mắt mình, cho hắn đầy đủ thời gian né tránh cùng đả kích.
Hắn chỉ là một thiếu niên học sinh, hắn chưa từng giết người, cũng không muốn giết người, cho nên quả đấm của hắn không dùng toàn lực. Nhưng thỉnh thoảng một quyền đánh vào trên người đối phương, mấy trăm cân lực lượng kẹp lấy tiếng gió, mỗi một quyền cũng làm cho đối phương gục ngã. Trong phòng vẫn truyền ra trận trận xương cốt gãy lìa, tiếng kêu bi thảm.
...
...
Chỉ một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại có một mình hắn đang đứng.
Người còn lại cũng nằm dưới đất, khóe môi thấm huyết thủy hoặc là sùi bọt mép, mang theo vẻ mặt kinh hãi khi nhìn thấy yêu quái nhìn lên vị thiếu niên trước mặt.
Dịch Thiên Hành giật xuống tấm vải trên bàn mạt chược, lau chùi tay phải tràn đầy máu đen, ở bên trong phòng trên mặt đất chạy đến mọi người trên mặt nhìn lướt qua, có chút thất vọng không nhìn tới bóng dáng Tiết Tam nhi.
Cho nên hắn nho nhã lễ độ về phía các huynh bị đánh như chó chết hỏi:
”Ngươi mạnh khỏe, xin hỏi Tiết Tam nhi có ở nhà không?”