Chung Cực Truyền Thừa

Chương 205: Chương 205: Bạch Cốt lành lạnh!




- Bị ma thú cắn nát xương sọ mà chết.

Trương Diệc Vũ nhìn vết thương một chút, sau đó nhẹ nhàng nói.

Mọi người trong lòng kinh ngạc, nhưng tay vẫn liên tục đào bới, dần dần thi thể hoàn chỉnh được đào ra ngoài.

Ngoại trừ xương sọ, phần còn lại đều bảo tồn cực kỳ hoàn hảo, bộ quần áo kiểu dáng hiện đại và đồ dùng hàng ngày của thi thể sau khi được đào bới ra ngoài, gặp gió thổi qua nhất thời biến thành tro tàn.

Khắc Lý Tư ngồi xổm xuống, lấy tay sờ bạch cốt lành lạnh, nắm lên một chút bạch cốt, tỉ mỉ nhìn một chút sau đó chắn chắn nói:

- Đây là một gã chiến sĩ.

Trương Tạp nhất thời kỳ quái hỏi:

- Sao ngươi lại biết hắn là chiến sĩ?

Khắc Lý Tư chỉ vào xương tay bạch cốt nói:

- Ngươi xem khoảng cách giữa các ngón tay của hắn rất rộng, đây là do trường kỳ tu luyện thể thuật, giã trọng vật nhiều mà tạo thành.

Mọi người nhìn lại, quả nhiên, khoảng cách giữa các xương ngón tay rất rộng, khi còn sống bởi vì có da thịt che chắn nên không thể nhìn ra, nhưng lúc này hoàn toàn đã biến thành xương khô, tự nhiên chỉ cần liếc mắt đã nhìn rõ.

- Hơn nữa, hẳn đã chết rất lâu rồi... ít nhất cũng phải mấy trăm năm.

Thủy Linh Lung nói tiếp.

Lâm Dịch gật đầu nói:

- Không sai, y phục của hắn vừa đào lên đã biến thành tro tàn, hiển nhiên thời gian rất lâu rồi.

- Vậy đây là ai? Chẳng lẽ là người không ra ngoài trong lần tiến vào ma nguyên động quật trước?

Thư Mộng nhíu mày nói.

- Rất có thể.

Khải Hi gật đầu nói:

- Mỗi trăm năm một lần, một lần tiến vào 15 người, nhiều nhất cũng chỉ có hai người từ đây ra ngoài, người còn lại tất cả đều chết ở nơi này.

Nghe xong Khải Hi nói, trong lòng mọi người nhất thời trầm trọng lên... dựa theo kinh nghiệm, trong mười lăm người chí ít cũng ngoài mười người ở lại nơi này, tử vong dường như đang bao trùm trên đầu các thành viên.

Nhìn thấy mọi người trầm mặc, Khải Hi không khỏi cười hắc hắc nói:

- Nhưng mà không chừng chúng ta tất cả đều ra ngoài? Dù sao cũng không phải nói nhất định chỉ có một người có khả năng ra ngoài phải không? Cẩn thận một chút, với thực lực của chúng ta, không nhất định có người tử vong. Phải biết rằng, chúng ta lần này tập trung rất nhiều tinh anh, trong đó Lâm Dịch lại là lĩnh vực dị năng giả! Thời khắc mấu chốt, lĩnh vực triển khai, mang theo mọi người chạy trốn không có vấn đề đi? Thổ hệ ma thú cũng không thể bay.

Mọi người nghe Khải Hi nói thế, thật ra không khỏi mỉm cười, tuy rằng trong lòng không hoàn toàn đồng ý với câu an ủi của Khải Hi, nhưng sự trầm trọng trong lòng cũng giảm bớt nhiều.

Thấy mọi người mỉm cười, Khải Hi cúi đầu, đột nhiên đưa tay vào trong cát, chợt một trận hoàng sắc quang mang trên người hắn lóe lên.

Mọi người thấy nhất thời hiểu rằng, Khải Hi đang ngầm dò xét xung quanh xem có gì không, mọi người vì thế liền an tĩnh chờ đợi.

Khải Hi nhắm nghiền hai mắt, một lúc sau chợt mở to mắt, trong mắt hiện ra vẻ kinh hãi, chợt trầm giọng nói:

- Mọi người tới đây một chút.

Mọi người nhất thời hiểu được Khải Hi có phát hiện, cũng không hỏi, tất cả đều nhảy xống dưới.

Chỉ nghe Khải Hi quát lên một tiếng lớn: 'khởi!' Hoàng sắc quang mang trên người nhất thời đại thịnh, chỉ thấy bên ngoài Khải Hi hiện ra một khối chu vi tầm một thước, phần cát còn lại nhất thời cuồn cuộn chảy xuống, từ trên có thẻ nhìn thấy, cát chảy cuồn cuộn như nước sôi trào lên!

Ánh mắt mọi người nhất thời chăm chú nhìn vào dòng cát chảy, chỉ chốc lát, một tràng cảnh khiến da đầu người ta tê dại xuất hiện!

Một đám bạch cốt hình thức gần như bạch cốt ban đầu như nấm mọc lên trong dòng cát chảy, đám bạch cốt này tử vong hoàn toàn bất đồng, có người thân thể hoàn hảo, thiếu xương sọ, có người thiếu tứ chi, muôn vàn kỳ quái, trong phạm vị ba trăm mét, quả thực đã biến thành một biển xương khô!

Khi cát ngừng chảy, bạch cốt hiện ra trước mặt mọi người chỉ sợ đã hơn một nghìn cái!

Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn, mặc dù biểu tình vẫn lạnh lùng, nhưng Lang Sa không kìm được hiện lên vẻ kinh hãi!

Lần thứ hai xuống dưới, mọi người chỉ cảm thấy một trần khí tức lành lạnh tràn ngập trong địa hình đáy nồi này.

Khải Hi sắc mặt âm trầm nói:

- Đây chỉ là một phần, phía dưới còn nhiều hơn nữa, nhưng với năng lực của ta, chỉ có thể làm lộ ra một chút như vậy.

Tất cả mọi người ngây dại, một lúc lâu, Lâm Dịch mới có thể lắp bắp nói:

- Đám người này... cũng đều là người mấy trăm năm nay tiến vào động quật chết ở chỗ này?

Tất cả mọi người trầm mặc... bởi vì loại thuyết pháp này không quá có khả năng rồi!

Thử nghĩ xem, trăm năm tiến vào một lần, mỗi lần 15 người, vạn năm cũng chỉ có 1500 người mà thôi, ba vạn năm tổng cộng nhiều nhất chỉ có 4500 người!

Mà lúc này xuất hiện trên mặt đất đã ngoài nghìn bộ xương khô, dùng cách mà Khải Hi nói, đây chỉ là một bộ phận.

Phải biết rằng, Khải Hi thăm dò cũng chỉ là một bộ phận, không nhất định là toàn bộ, mà đám bạch cốt trước mặt lại chỉ là một bộ phận mà Khải Hi có thể lộ ra trước mắt mọi người... lẽ nào, người tiến vào ma nguyên động quật bị lưu lại bên trong, đều chết ở tầng một này?

Điều này quá khó tin!

- Hẳn không quá có khả năng, ma nguyên động quật tổng cộng năm tầng, đây chỉ là tầng một, ta cũng không cho rằng tất cả người tiến vào ma nguyên động quật đều chết ở tầng một này.

Mặc dù tính tình của Trương Diệc Vũ là chuyện gì cũng không thèm để ý nhưng lúc này cũng không do dự hơi nhíu lông mày nói.

- Những người này có thân phận gì nhỉ?

Lâm Dịch nghi hoặc hỏi.

Không ai trả lời vẫn đề của hắn, tất cả mọi người đều trầm tư.

Đột nhiên! Thủy Linh Lung trong đầu chợt nhớ tới một khả năng, kinh hãi nói:

- Chẳng lẽ là...

Tất cả ánh mắt mọi người không khỏi dán lên thân thể nàng.

- Chẳng lẽ là thời kỳ thượng cổ, những người này tiến vào Mạn Vân sơn mạch rồi bị ma thú giết chết?

Thủy Linh Lung vừa nói, tất cả mọi người đều ngây dại! Bởi vì... thân phận những người này vô cùng có khả năng này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.