Chung Cực Truyền Thừa

Chương 667: Chương 667: Tây Bắc Thiên.




Than nhẹ một tiếng, Lâm Dịch hít sâu một hơi, thần thức khuếch trương ra xung quanh.

Sau khi thần thức khuếch trương ra, Lâm Dịch mới kinh ngạc phát hiện, phạm vi thần thức của hắn hiện giờ, đã đạt tới phương viên năm sáu trăm km! Quả thực là làm cho người ta kinh ngạc.

- Chẳng lẽ...Là vì Hổ Thần Cư?

Trong nội tâm Lâm Dịch suy đoán.

Hắn nhớ tới, thời điểm Hổ Thần Cư nhận chủ, ý thức hải của hắn bị một cổ năng lượng cường đại chiếm cứ, sau đó đầu tê rần, hôn mê một thời gian ngắn, chẳng lẽ thời điểm đó, tu vi tâm thần của mình tiến thêm một bước rồi sao?

Lâm Dịch cảm thấy có chút khó hiểu, dù sao tu vi tâm thần, không phải dùng thứ bình thường để cân nhắc.

- Bất kể như thế nào, tăng lên luôn tốt nhất!

Lâm Dịch nghĩ rồi lại bật cười.

Tâm thần là rất khó tăng lên, trong tình huống khó hiểu tăng lên gấp năm sáu lần, đúng là vui mừng.

Lập tức tập trung tư tưởng suy nghĩ chú ý. Cái này phương viên hơn năm trăm km địa phương. Có thể có dấu vết người.

Lúc này mới phát hiện, tại đây có rất nhiều người, hơn nữa còn có người đang tới, nơi này có ba bốn mươi người, nơi tụ tập nhiều nhất là hai mươi ba người, nơi ít nhất, chỉ có một người.

Thực lực của những người này không yếu, trong thần thức thăm dò của Lâm Dịch, phát hiện mấy người có thực lực mạnh mẽ, những đệ tử đó có thực lực áo tím!

- Cường giả Thiên Giới, đúng là quá nhiều!

Trong nội tâm Lâm Dịch thầm cảm thán.

Nhưng thể không hề nghi ngờ, phát hiện những người này, thực lực của Lâm Dịch là mạnh nhất, hơn nữa tu vi của Lâm Dịch cực cao, những người đang tụ tập kia, không người nào phát hiện Lâm Dịch.

Lâm Dịch nhíu mày ngẫm lại, sau đó nhắm chuẩn một hướng, thân hình nhoáng một cái hóa thành một đạo lưu quan, biến mất không thấy gì nữa!

Trong quá trình bay nhanh, trong nội tâm của Lâm Dịch hưng phấn...Cường độ thân thể tăng lên, năng lượng cũng mạnh hơn rất nhiều, tốc độ cũng tăng nhanh hơn rất nhiều.

- Nếu như hiện tại gặp lại nữ nhân kia, bản thân mình cũng không cần bỏ chạy.

Lâm Dịch rất tự tin, thực lực của hắn hiện giờ được chiến văn gia trì, hắn tuyệt đối có thể chiến một trận với nữ nhân kia!

- Hơn nữa cho dù đánh không thắng, mình sử dụng Mê Độn bỏ chạy...Nàng ta tuyệt đối không đuổi kịp mình!

Khóe miệng của Lâm Dịch xuất hiện nụ cười tươi, tốc độ nhanh hơn.

Còn cách Lâm Dịch ba trăm mét, là một đỉnh núi.

Cả ngọn núi bí một tầng cấm chế bao bọc chung quanh, mặc dù cấm chế không có lực phòng ngự gì, nhưn lại có tác dụng ẩn nấp rất mạnh, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy một tầng mây mù lượn lờ, không phát hiện tình hình chung quanh.

Trên đỉnh núi, trong rừng cây.

Một đạo thân ảnh kim quag nhạt lóe lên, kim quang lượn lờ chunh quanh, có thể nhìn thấy lờ mờ, đây là một thanh niên mặc áo xám.

Tướng mạo của thanh niên này không bình thường, có chút tuấn tú, kim quang lượn lờ, làm cho cả người của hắn tràn ngập khí tức thần thánh.

Sau một lát, kim quang từ từ nhạt đi, thu liễm lại, cuối cùng là biến mất hoàn toàn, mà thanh niên tuấn tú kia, cũng từ từ mở to mắt.

Khóe miệng của thanh niên này xuất hiện nụ cười vui vẻ, lẩm bẩm nói:

- Rốt cuộc Kim Minh Quyết đã đột phá tới đệ nhị trọng! Chỉ cần vừa đột phá đệ nhị trọng, cho dù đối mặt yêu thú cấp hai, ta cũng có sức đánh một trận!

Thanh niên hít sâu một hơi, đứng dưới mặt đất, hoạt động thân thể một chút.

- Đột phá tầng thứ hai, linh lực trên ngọn núi này có chút không đủ...Ngàn năm khổ tu, cuối cùng không thể đột phá tầng cuối cùng của tầng hai, nên đổi địa phương được rồi.

Thanh niên này hoạt động thân thể, sau đó đưa ra quyết định của mình.

- Phường thị Minh Vân có bán Phù Phong...Nhưng Phù Phong quá đắt, cần mấy trăm linh thạch...Xem ra, cũng chỉ có thể tự mình tìm kiếm a.

Thanh niên này than nhẹ một tiếng, có chút buồn rầu.

Thiên Giới cũng khó đạt được linh thạch, hắn ở trong Thiên Giới chỉ xem là tiểu nhân vật mà thôi, làm gì dễ dạng có được linh thạch chứ?

- Thật sự là hâm mộ những đệ tử bang phái kia, có công pháp tu hành chuyên môn, lại có thể được ban thưởng linh thạch, lại có địa phương linh lực đầy đủ để tu luyện...Ai, nếu ta có thể tiến vào môn phái, thì tốt biết bao nhiêu a?

Thanh niên hâm mộ nghĩ đến, nhưng hắn cũng biết, không phải chuyện dễ dàng.

Không cần biết trong phương viên mấy trăm km quanh đây có môn phái hay không, mặc dù là có, phí nhập môn cũng mấy trăm linh thạch, cũng không có nhận người như hắn, công pháp tu hành hiện giờ của hắn, cũng là do hắn vô tình phát hiện trong một sơn động, uy lực cũng không nhỏ, nhưng khi tiến giai cần năng lượng quá lớn, hơn nữa hắn không có tiền, cho nên gặp phải công pháp tu hành như vậy, hắn cũng không thể tiến bộ nhanh chóng được.

Than nhẹ một tiếng, thanh niên này tâm sự rất nặng nè, xoay người, đi về trong căn nhà gỗ của mình.

Nhưng mà, chợt không gian chung quanh run lên, thanh niên kia lập tức kinh hãi ngẩng đầu nhìn lại...Chỉ thấy có một đạo thân ảnh, không biết lúc nào, đã xuất hiện trước mặt của hắn.

- Ngươi, ngươi...

Thanh niên vô cùng kinh hãi! Trừng mắt nhìn thanh niên tuấn tú tới cực điểm xuất hiện trước mặt của mình, nhưng không nói được thành câu.

Cấm chế bên ngoài, chính là do hắn vô tình đọc được trong sách mà làm ra, lực phòng ngự, mặc dù là yêu thú cấp hai, cũng có thể ngăn cản được, hắn hao phí mười năm, mới có thể bố trí thành, ban đầu nơi này còn có yêu thú đi tới quấy rối, nhưng sau khi bố trí cấm chế xong, không còn bị quấy rối nữa, không nghĩ tới vào hôm nay lại có người phá cấm chế của hắn?

Tâm tư của thanh niên này thay đổi, lập tức minh bạch thanh niên tuấn tú trước mặt, người này mình tuyệt đối không thể đắc tội, lập tức dùng sắc mặt sợ hãi, chắp tay nói cài lầm:

- Đại. Đại nhân...

Thanh niên tuấn tú này, tự nhiên là Lâm Dịch, Lâm Dịch nhìn thanh niên trước mặt, biết rõ hắn chỉ tương đương với thực lực của đệ tử áo vàng, khẽ mĩm cười nói:

- Không cần kinh hoảng, ta chỉ tới hỏi ngươi mấy vấn đề, không có ác ý, thanh niên kia nghe xong, thần sắc hoảng sợ trên mặt buông lỏng, nhưng vẫn còn sợ hãi nhìn Lâm Dịch, cà lăm mà nói:

- Đại, đại nhân cứ hỏi, tiểu nhân tri vô bất ngôn (không biết không nói), ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy)!

Lâm Dịch cười gật gật đầu, sau đó hỏi:

- Không biết các hạ xưng hô như thế nào?

Thanh niên kia khẩn trương nói:

- Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân tên là Lục Sinh.

- Lục Sinh...

Lâm Dịch nhắc lại một câu, thanh niên kia có chút khẩn trương nhìn hắn, Lâm Dịch liền cười nói:

- Không cần khẩn trương, ta cũng không ác ý.

Nói tới chủ đề này, thanh niên kia phát hiện tướng mạo của Lâm Dịch cũng không phải là người hung ác, trên mặt cười như nắng ấm, cho nên đã trầm tĩnh lại, trên mặt lại ra bộ dáng tươi cười xấu hổ.

Lâm Dịch cười cười, hỏi:

- Lục Sinh, tại đây là địa phương nào?

Lục Sinh sững sờ một chút, lập tức cung kính nói:

- Hồi bẩm đại nhân, nơi đây là Phù Phong của tiểu tu.

Lâm Dịch nhíu mày một chút, sau đó nói:

- Ta cũng không có hỏi Phù Phong, mà ta hỏi địa phương này tên gì.

- Địa phương?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.