Mà cường giả tuyệt đỉnh, chỉ sợ phải kể là Cường giả Hư Thần Cảnh. Về phần cường giả Thần Cấp, cái kia chỉ là kỳ danh trong truyền thuyết, còn chưa thấy qua một tồn tại nào. Những gia hỏa xuất thần kia, đã là Bất Tử chi lưu chính thức rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch hít sâu một hơi. Hiện giờ hắn phải cần tăng thực lực của mình lên rất nhiều. Tiến về Bạo Loạn Tinh Hải, cần một lượng lớn linh thạch. Thậm chí còn cần cường giả Hư Thần Cảnh trợ giúp mình tinh luyện linh tinh. Vô luận là đạt được lượng lớn linh thạch hay là thỉnh động cường giả Hư Thần Cảnh, đều phải có thực lực cường đại làm hậu thuẫn.
Bạo Loạn Tinh Hải vô cùng hỗn loạn, cường giả như mây. Nếu thực lực của hắn không tăng lên nhanh chóng, dù gom góp đủ linh thạch để đến Bạo Loạn Tinh Hải, cũng quả quyết không cách nào được yên bình.
Lâm Dịch suy nghĩ thật lâu, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng. Thầm nghĩ trong lòng:
- Xem ra, trước tiên mình phải tăng tu vi tinh thần lên mới được. Chỉ có tu vi tinh thần tăng lên, miếng đan dược vô thuộc tính địa phẩm thượng giai kia mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch nhắm hai mắt lại. Vô luận là có tăng tu vi tâm thần của mình lên hay không, trước tiên hắn phải trị liệu thương thế của hắn cho tốt mới được.
Lấy một miếng nội đan yêu thú ngũ giai từ trong không gian giới chỉ ra, Lâm Dịch nuốt vào một ngụm, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu nhập định.
Một cỗ linh lực nồng đậm đến cực điểm từ trong cơ thể hắn phát tán ra, Hổ thần quyết từ từ vận chuyển, hấp thu không lọt một tia linh lực nào. Từng tia từng tia linh lực rót vào trong da thịt, kinh mạch, cốt cách Lâm Dịch. Mà xương sường ngực bị đứt gãy của Lâm Dịch, được một cỗ huyết sắc năng lượng vây lấy, từng căn từng căn đều hồi phục. Bộ ngực hắn nguyên vốn có chút lõm, lại chậm rãi phồng lên, bắt đầu cường tráng trở lại.
Mà ở bên ngoài, một cỗ linh lực nồng đậm đến cực điểm từ chung quanh tụ tập lại, điên cuồng chui vào trong cơ thể Lâm Dịch. Lúc này, thoạt nhìn qua, cả người Lâm Dịch giống như được bao khỏa trong một tầng huyết sắc.
Thời gian chậm rãi trôi qua...
Thời cao khí sảng, dưới bầu trời màu xanh da trời, lại có một tầng mây lớn, phạm vi ước chừng một trăm kilomet. Hơi nước cứ bốc lên không ngớt, ngưng tụ lại tại tầng mây này nhưng không có tiêu tan đi. Dù trên không trung có gió không kém.
Có rất ít người biết rõ, bên trong khối mây vô cùng lớn này, lại có một tòa thành thị cự đại. Chuẩn xác mà nói, những đám mây này vừa vặn bao trọn tòa thành thị lại. Thành thị to lớn như thế, nhưng ở bên ngoài phạm vi một trăm kilomet lại có một tầng cấm chế bao phủ, người ngoại giới không cách nào xem thấu hư thật.
Một cỗ linh lực cực kỳ nồng đậm tràn ngập cả tòa thành thị kia, cái này, chính là từ cấm chế mà ra. Nếu lúc này có cường giả thì có thể nhìn thấy rất rõ ràng, từng tia linh lực như bị một cỗ lực lượng thần bí nào đó, không ngừng tụ tập vào bên trong thành thị.
Bất đồng với phường Minh Vân, tại thành thị này, cao ốc mọc lên san sát nhau như rừng, thậm chí nhìn từ trên không thành thị này, còn có không ít Phù Phong. Nhìn phía trên, quả thật đồng với với một ít Diện vị của các thành thị khác, hai bên đường là đủ loại cửa hàng bày bán các loại quần áo, trang sức, thức ăn đồ uống, linh dược, binh khí,...
Mà tại trên không trung ương thành thị này, có một tòa Phù phong cự đại đang nổi lơ lửng trên không. Phạm vi tòa Phù Phong này cũng không nhỏ, ước chừng vài cây số, giống như đao gọt, xuyên thẳng trung ương thành thị này. Khí thế bàng bạc, cực kỳ bất phàm.
Mà trên đỉnh tòa Phù phong này, cũng chỉ có một tòa kiến trúc. Đây là một tòa thành cự đại, một tầng linh lực như thực chất lượn lờ chung quanh toàn bộ tòa thành này, nhìn như ảo như mộng.
Nhân số bên trong tòa lâu đài này cũng không ít, tại đại môn có hơn mười tên nam tử áo đen đang đứng. Nhìn bộ dáng những nam tử này, hiển nhiên thực lực mỗi người đều không tầm thường, thần sắc đạm mạc mà lạnh lùng.
Mà bên trong tòa thành, lại có rất nhiều nữ nhân. Tại nơi thiếu khuyết nữ nhân như Thiên Giới, số lượng nữ nhân nơi này quả thực không nhỏ. Những nữ nhân này đều ăn vận quần áo và trang sức thống nhất, đều ở trong phong ở đỉnh cao nhất tòa thành này.
- Xử lý chuyện như thế nào rồi?
Một thanh âm nhàn nhạt ôn hòa nhưng ẩn chứa uy nghiêm trong đó vang lên. Người mở miệng nói chính là một gã nam tử, hình dạng nam tử này tuấn lãng, dáng người cao ngạo to lớn. Chỉ là trong hai mắt hắn, lại mang theo một vẻ đ mạc. Tựa hồ thiên hạ không có bất kỳ sự vật gì có thể khiến hắn để vào mắt.
Mà phía trước hắn, có hai người đang đứng. Hai người này chính là Thiếu thành chủ và Quỷ Linh. Bất quá, hiện giờ thần sắc của Thiếu thành chủ mang theo một ít sợ hãi, chỉ cúi đầu mà không dám nói lời nào. Quỷ Linh thì ngược lại, lộ vẻ cực kỳ thản nhiên, chỉ có điều lúc nhìn vị nam tử đang ngồi ngay ngắn trên thượng diện, bày ra ánh mắt một mực lạnh nhạt kia, hắn phát ra một tia tôn sùng và kính sợ từ đáy lòng.
- Hồi bẩm Thành chủ, đã thất bại.
Quỷ Linh có chút khom người, mang theo một chút tôn sùng, thản nhiên nói.
- A?
Nam tử kia có chút nhíu mày thoáng một phát, nhưng bộ dáng như không có vẻ giật mình lắm, gật đầu nói:
- Đối phương đào tẩu ở đâu?
- Hồi bẩm Thành chủ, tại Bích Quỳnh lâu.
Quỷ Linh cung kính trả lời.
Nam tử khẽ gật đầu, lập tức lạnh nhạt nói:
- Chỉ là một mảnh vỡ Chân Thần khí mà thôi, giá trị nhiều nhất cũng không quá đáng chỉ là năm ngàn vạn, không có cũng không sao.
Nghe giọng điệu này, tựa hồ không để trong lòng một chút nào.
Quỷ Linh khẽ gật đầu, không nói gì.
- Lân nhi, việc này ngươi không gây ra phiền toái gì a?
Thành chủ dừng lại một chút, sau đó đột nhiên mở miệng. Thiếu thành chủ đứng bên cạnh Quỷ Linh, thân thể không khỏi run rẩy nhẹ thoáng một phát, càng cúi đầu thấp hơn, không dám nói gì.
- Cái này...
Quỷ linh hơi có chút chần chừ.
Thành chủ tự nhiên nhìn ra đối phương hẳn đã gây ra phiền toái gì. Lập tức khẽ thở dài một tiếng, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, dù sao thì đây cũng là con trai trưởng của hắn.
Hắn có chút phất tay, nói:
- Có gì thì cứ nói đi, không cần ấp a ấp úng như vậy.
Quỷ Linh nghe vậy, lúc này mới có chút chắp tay, nói:
- Trên đường trở về, đích thật có một việc nhỏ xen vào...
Quỷ Linh liền nói qua một lần cho Thành chủ nghe về việc Thiếu thành chủ và Lâm Dịch tranh nhau đấu giá một khỏa đan dược Địa phẩm lục giai tại Hội đấu giá và chuyện Thiếu thành chủ có ý định cướp giết đối phương sau đó.
Thành chủ có chút nhíu nhíu mày, nhìn về Thiếu thành chủ, trong giọng nói mang theo một tia không vui, nói:
- Chỉ là một khỏa đan dược Địa phẩm lục giai mà thôi, ngươi lại khinh suất đi tranh đấu với một gã cường giả bối cảnh không rõ ràng như thế, đúng là không khôn ngoan.
Thiếu thành chủ kia vẫn cúi đầu, lẩm bẩm nói:
- Vâng, hài nhi biết sai rồi.
Lời này của Thành chủ cũng không phải là giả.