Ngày đó Trương Nam ối loạn cả lên, trong lòng cảm thấy tiếc khó khăn lắm mới được ăn thịt. Viên Lãng đã chạy tới giúp vỗ vỗ trên lưng cô, nhìn thấy cô nôn gần xong, chẫm rãi đở cô đứng dậy , so với lúc bình thường thì dịu dàng rất nhiều. Trương Nam cảm thấy lúc ấy Viên Lãng dùng loại ánh mắt rất ân cần nhìn... bụng mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhớ lại phản ứng gần đây của thân thể, cũng nói thầm, mặt thì đỏ, chân tay vô cùng luống cuống, "Này... Em không biết... Em cũng không có kinh nghiệm... Em... Thật không biết... Bác sĩ không tự mình kiểm tra cho mình được, Viên Lãng anh phải tin em." Viên Lãng cúi đầu cười, đưa ly nước cho Trương Nam, giương mắt nhìn cô, khóe miệng nhêch lên: "Đi kiểm tra chứ sao."
Ngày đó Viên Lãng rất quan tâm, đẩy Trương Nam đi nghỉ ngơi, còn mình dọn dẹp tất cả, sau đó nằm trên giường với Trương Nam, hỏi: "Này... bao lâu có thể kiểm tra được?" Không hiểu sao hoảng hốt, Trương Nam ỷ lại nằm sấp trên người anh, nghĩ: "Không lâu, Chẳng qua nếu như còn nhỏ quá chỉ mới vài tuần, phải chờ một thời gian mới có thể xác định..." Đột nhiên nở nụ cười: "Nếu như đơn thuần chỉ là ăn thịt nhanh, làm sao bây giờ?" Viên Lãng cười xấu xa: "Không ngừng cố gắng chứ sao." Trương Nam đấm anh. Viên Lãng nhấc tay nắm lại quả đấm của nàng, cau mày: "Rõ ràng là anh đã đẽ em ăn chay quá lâu rồi..." có lẽ do nôn nên mệt mõi, Trương Nam mơ màng nói: "Không sao, thật sự..."
Ngày đó trong đêm, Trương Nam tỉnh lại, trông thấy Viên Lãng cầm tài liệu trong tay ngồi ở bên giường mà cau mày, hiếm khi có chuyện do dự không quyết định được. Trương Nam ngồi dậy khoác cho anh áo khoác, ngồi bên cạnh anh, không nói gì.
Viên Lãng chẳng dè chừng với cô, đưa tư liệu cho cô xem, phía trên mặt có dán một tấm hình, người lính này cười có hai má lúm đồng tiền. Viên Lãng giải thích với Trương Nam: “Người này là Thành Tài..." nói rất tỉ mỉ, sau đó do dự hỏi, lại giống như đang lầm bầm: "Cậu ta có xứng được thêm cơ hội lần nữa không?" Trương Nam ngồi ở bên cạnh Viên Lãng yên lặng lắng nghe. Suy nghĩ thật lâu, không có kết luận, nói: "Cậu ấy giống như anh." Viên Lãng làm mặt quỷ với cô, Trương Nam tươi cười thật ngọt ngào: "Đối với ngươi thì tốt."
Viên Lãng tiện tay đưa cho Trương Nam một tờ giấy khá, tấm hình phía trên là Thiếu Tá Lục với đôi mày kiếm, Trương Nam liếc mắt một cái: "Ồ, chàng trai này rất chân thực." nhìn kỹ một chút: "Thiếu hiệu, giống như em, thạc sĩ, giống như em, ôi…. Người này lưu lại được, giống như em rất tốt." Viên Lãng cúi đầu nằm ở trên chân vợ, đánh một cái lên mũi cô: "Cần em nói, sớm đã để lại." Sau đó nghĩ, thông minh đẹp mắt, là đứa con một từ gia đình tốt tạo ra, quả nhiên có chút giống, khó trách bản thân bị lão Ngô Triết kích động: "Con gái chít chít..." (mình nghĩ là nói con gái nói nhiều>>”<<)
Cuối cùng là một người lính rất… mộc mạc, mặt rất đen, răng rất trắng. Khí chất đơn thuần khiến người ta hoa mắt, trong lòng Trương Nam tự nhủ: Chồng à anh nhìn anh ta, cũng tính là bổ sung cho nhau đi... Viên Lãng nói: "Người này là Hứa Tam Đa, Ha ha... Thật sự là một người buồn cười, anh nói cậu ta, tôi 30 còn không bằng cậu mới 22 mà như khúc gỗ như vậy?" có chút đắc ý: "Cuối cùng cậu ấy cũng nghĩ thông suốt mà ở lại, Viên Lãng anh chưa bao giờ kiên trì nói nhiều với một người như vậy." Trương Nam dùng ánh mắt rất đơn thuần nhìn anh: "Anh chưa bao giờ nói chuyện nhiều với một người sao, thật sự?" Viên Lãng đỏ mặt, ấn cô nằm xuống: "Em nói nhiều quá! "
Trương Nam cười, lại nghĩ đến: "30? Anh mới tháng trước còn 28 mà?." Viên Lãng suy nghĩ một chút: "Tuổi mụ!" Trương Nam rất chân thành: "Hừ hai tuổi?" Viên Lãng xoa mặt cô: "Em nói nhiều thế!" Trương Nam nhắm mắt vui mừng: "Là anh không có gì đúng." Một lát sau, giọng nói u buồn của Viên Lãng vang lên: "Ngày mai anh tham gia diễn tập, mười ngày nửa tháng mới về, tự em có thể chăm sóc mình không?" Trương Nam dựa vào anh, cười: "Đi!"
Sáng sớm ngày thứ hai, Viên Lãng lại biến mất rồi, lần này, trên mặt bàn có thêm mấy quả trứng gà luộc. Trương Nam sờ cái bụng bằng phẳng của mình, quyết định gọi điện thoại tìm cha mẹ nhờ tiếp viện. Tuy nói là cha ruột mẹ, còn chưa được mở miệng, Trương Nam đã nói như vậy: "Mẹ, Viên Lãng khai tên lính đó là Hưa Tam Đa, lúc đầu con nhớ rõ cậu ta nhất, là vì Viên Lãng bị cây lau nhà, mấy tháng sau đó, những tiền tiết kiệm của hai chúng con mấy năm này đều phải đập ra đưa cho cậu ta rồi.” Mẹ Trương Nam hừ với cô một tiếng: "Đúng đấy mẹ con thích Vương Gia Vệ, cùng khóc than với nhà mẹ đẽ cũng đừng có chà đạp lên Trùng Khánh. Mẹ có thể tin con sau?"
Hai ngày sau thì có tiền gửi cho Viên Lãng, kèm theo lời nói: "Tiểu Lãng, từ nhỏ Nam Nam chưa từng trải qua việc gig, ngươi bị uất ức chịu tiếng xấu thay cho người khác mẹ cũng biết, chăm sóc cho nó nhiều một chút." Trương Nam mới biết được, thì ra mẹ mình đã sớm thích chồng cô rồi. Sau đó lại nghe mẹ nói với mình, hai bên gia đình tự mình liên lạc với nhau, tháng này vừa mới giúp gởi đặc sản cho nhau, cha mẹ Trương dự định tháng này chuẩn bị đi Tân Cương thăm người thân kết hợp với đi du lịch luôn. Tóm lại một câu: qua lại rất tốt.
Khi đồng chí Viên Lãng trở về nhà nghĩ, là được Tề Hoàn khiêng trở về. đội trưởng bọn họ uống nhiều, mặt đỏ giống như Quan công. Tề hoàn đem Viên Lãng nằm trên mặt đất một đống, nói với Trương Nam: "Chị dâu, người này giao cho chị. Dưới lầu còn ba tên say rượi phải khiêng về." Im lặng: "Đội trưởng chiếm bắt người giỏi thật xứng là một quân nhân tốt, không liều mình uống với người ta một lần thì không nói chuyện được rồi. Chị yên tâm, anh ấy không sao, còn biết lái xe kéo người trở về lử đoàn A." Quan sát dưới lầu, nóng nảy, rống to: "Tiết Cương! khiêng Ngô Triết không thể đem đầu hướng xuống! Đầu óc của câu ấy tốt, làm cho hổng đi xem đội trưởng có giết cậu không!" Chạy xuống, trong miệng lẩm bẩm: "Tìm đồ cắt hàng!"
Trương Nam nhìn phía dưới, Thạch Hải nói: "Thái Đao! Thành Tài là người giởi cậu nói chết như thế nào mới được?" Tề hoàn không lên tiếng, đem mọi chuyện đưa lại cho anh, xụ mặt nói Thành Tài: "Tiểu tử cậu dám nôn!" Lại nghĩ đến chuyện gì, quay đầu hét về phía trên lầu: "Đội trưởng, sáng sớm ngày mai tôi dẫn người đi, anh yên tâm ngủ thêm một chút!”
Viên Lãng cũng coi như hiểu chuyện, nằm sắp ngã cái đầu đang choáng váng vì rượi trên hõm vai Trương Nam, trong miệng lầm bầm: "Tề hoàn cái mụ nhiều chuyện này!" Lắc lắc đứng lên khỏi mặt đất: "Nam Nam..."
Ai ngờ Trương Nam đột nhiên trở mặt, giơ tay ném anh một cái qua vai. Viên Lãng cảm thấy thân thể đột nhiên lặt chuyển, sau đó thì trần nhà đã xuất hiện trong tầm nhìn rồi, nhìn ra cự ly: Hai thước.
Viên Lãng lắc lắc đầu, có thể tạm được, xem có ý muốn đem mình ném trên giường rồi, khuôn mặt Trương Nam lạnh ngắt trừng anh, trong mắt đều chứa đầy lửa giận. Vợ mình chưa bao giờ như vậy, Viên Lãng có chút không nhịn được, mắt nhíu lại, giống như mấy ông già: "Em tới đây cho anh!"
Trương Nam xoay mặt, không để ý đến anh. Ngay sau đó, Viên Lãng biểu lộ đau đớn mà ngẵ nằm xuống giường, rên rỉ: "Khát..."
Trương Nam mệt mỏi cuối đầu, đi qua rót nước cho anh. Viên Lãng không nhận nước, nắm chặt vợ: "Say rượu lái xe, là anh không đúng." Tính kế cố nhiệt tình một chút khống chế không cho cô giãy giụa: "Em cũng không thế nóng nảy như thế chứ, đến anh cũng dám quật ngã." Trương Nam tránh không được, dứt khoát bất động, oán hận lên tiếng: "Ánh đáng bị đánh ngã! Bình thường nguy hiểm không có cách gì tránh, uống nhiều như vậy còn lái xe, còn kéo một đám người, anh đi tìm..." Chử chết kia vẫn chưa nói thành lời, im lặng, dịu xuống, oán giận nói: "Muốn làm ba người ta, cũng không biết bảo vệ bản thân mình..." Viên Lãng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Trương Nam. Ánh mắt Trương Nam phức tạp nhìn anh, chậm rãi kéo cánh tay của anh lại ấn vào trên bụng mình: "Hai tháng rồi..."
Ngày hôm sau, Viên Lãng nhận được giường chiếu mới gởi tới ―― Trương Nam chưa làm xong, tự mình gọi cho mẹ liên tục. Bắt đầu rất cao hứng, chờ khi anh nhìn thấy bên trong kèm theo một bức thư, nghiêm túc lại, đi tìm Đường Sắt thương lượng. Đang báo cáo với Đường Sắt, đột nhiên có điện thoại khẩn cấp từ bệnh viện dã chiến gọi đến tìm Viên Lãng, giọng Trường Giang rất gấp: " Trương Nam nhà anh bị té xỉu." Viên Lãng chào tạm biệt với Đường Sắt, vội vã chạy qua.
Viện Trưởng Lý xem báo cáo xét nghiệm, lo lắng nói: "Huyết áp cùng cân nặng đều thấp. Thời gian đầu mang thai dinh dưỡng không đầy đủ, nếu không tốt sẽ sinh non." Ngẫng đầu lên lẫn nữa nhìn Viên Lãng: "Đứa nhỏ này cũng không nói, để tôi sắp xếp cho cô ấy toàn việc nặng." Trường Giang lắc đầu: "Tôi thấy chủ yếu là nôn oẹ. Những ngày này cô ấy ăn quá ít." Viên Lãng không nói gì, trong lòng đau đớn. Chủ nhiệm Lý suy nghĩ: "Nếu không, qua vài ngày, tôi sắp xếp cô ấy về Bắc Kinh bồi dưỡng. Điều kiện nhà cô ấy thích hợp tịnh dưỡng, khoa phụ sản cũng tốt hơn so với nơi này..." Viên Lãng nghĩ buổi sáng hôm nay bị lẫn quẩn trong bức thư cấp tiến vào chủ nghĩa tôn giáo thần bí cùng với chuyện này, sắc mặt nghiêm trọng, gật đầu: "Để cô ấy về Bắc Kinh."
"Về Bắc Kinh?" Trương Nam nửa nằm trên giường bệnh nghe Viên Lãng nói thì có chút mất hứng, gấp gáp nói: "Em sẽ về chỗ nào ở Bác Kinh? Vừa mới phân công cho em hai thực tập sinh vừa mới tiến bộ được một chút, em đi bọn họ phải làm sao bây giờ? Sức khỏe của em em biết. Viên Lãng, em chưa bao giờ can thiệp vào công việc của anh, anh dựa vào cái gì mà thay em sắp xếp" Viên Lãng thở dài: mạnh hơn ai chứ.
Thấy sắc mặt vợ mình trắng bạch, ngay cả mí mắt đều nổi gân tơ đỏ, trong lòng Viên Lãng không thoải mái, "Nam Nam, nghe anh một lần, đi đi, xem như vì đưa nhỏ là trên hết. Hai người các em phải bình an cho anh."
Trương Nam khó tránh không nghe lời, quay mặt nghiêng về một bên, không nhìn anh, suy nghĩ một chút, đột nhiên quay đầu lại: "Anh còn giấu em chuyện gì?" Viên Lãng cân nhắc một chút, quyết định nói cho cô biết: "Em còn nhớ Ngải Di Nhĩ không? Cậu ta gởi cho anh một bức thứ, nhét vào trong bao đồ mẹ anh gởi." Trương Nam nhớ lại gật đầu: "Em cảm thấy lúc đó anh không muốn cho em quen biết với cậu ta." Viên Lãng nói tiếp: "Cậu ta đã khuyên anh từ lâu về vấn đề tôn giáo... Nói anh có huyết thống với Kazaktan, lần này là nhìn trúng kỹ thuật phá trận của anh, trước kia anh cảm thấy cậu ta hồ đồ, bây giờ xem ra... Lúc ấy anh che giấu em chính là có trực giác sợ cậu ấy gây chuyện. Nam Nam, nghe lời, về Bắc Kinh đi, chờ anh giải quyết chuyện với bọn họ xong."
Trương Nam không thể tưởng tượng nổi: "Khuyên anh tham gia Thánh Chiến?" Phản ứng ngược lại không sợ còn tỏ ra vui mừng: "Nghĩ gì thế hả? Cậu ấy biết anh làm nghề gì không? Vậy em càng không cần phải trở về, Có đồ ngốc mới có thể xảy ra chuyện?" nhìn kỹ Viên Lãng một chút, nhớ lại hôm qua đánh ngã anh, rất tự hào: "Cho cậu ta đến đây! Đến sói còn không đánh lại anh, chưa chắc là đối thủ của em đâu."
Viên Lãng cau mày nhìn co: "Ngải Di Nhĩ chỉ biết anh tham gia quân ngũ, không biết anh là lão A. Cậu ta ở trên thảo nguyên là người giỏi đánh nhau, là an hem cùng anh vật lộn tới lớn lên, Nam Nam, đừng nói là em bây giờ, chính là lúc em khỏe mạnh cũng không phải là đối thủ của cậu ta." Nói xong đột nhiên có chút bực bội, hay tay nắm chặt hai bên vai Trương Nam, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình: "Mặc dù đây là quân khu, nhưng mà từ bệnh viện dã chiến đến trụ sở A, đi qua một con đường hoang vắng. Huống chi Viện Trường Lý còn dự báo em sẽ sanh nón, lần này bất luận như thế nào em cũng phải nghe anh, về Bắc Kinh đi! Cứ định như vậy."
Trương Nam nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Viên Lãng, liền do dự, vẫn gật đầu: "Vậy sắp xếp cho em." Viên Lãng thở dài, chậm rãi cúi đầu xuống, nằm ở trên bụng Trương Nam nhẹ nhàng cọ, ấm áp, cá gì cũng không nghe thấy, sao không có động tĩnh nhi? A... học mình đang diễn tập ẩn núp ở đâu sao? Cảm giác rất kỳ lạ, đứa nhỏ còn là một cục thit viên. Trong bụng vợ có một sinh mệnh mới, là một phần của Viên Lãng!
Lúc đó ở Tân Cương, một người nào đso: trong căn phòng âm u, một khối máu thịt be bét đang ngọ ngoạy, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ. Trong phòng không có người nhìn hắn ta, một ông già cầm tấm hình hỏi Ngải Di Nhĩ: “Đây là người cậu nói?" Ngải Di Nhĩ gật đầu: "Tiền bối Ni Á Tư, đây là ảnh chụp được trộm từ cha mẹ của anh ấy. Chính là anh ấy, kỹ thuật của anh ấy là tốt nhất." Lão gài được xưng là Ni Á Tư lắc đầu: "Cậu ấy là quân nhân, không đáng tin." Ngải Di Nhĩ rất rất cố chấp: "Trên người cậu ấy cũng chảy dòng máu Kazakhstan!" Lão già kia hung hăng ném tấm hình xuống mặt đất: "Trên người cậu ta còn chảy dòng máu của người Hán!"
Một khuôn mặt xinh đẹp trên tấm ảnh cưới rơi xuống đất ―― Viên Lãng cùng Trương Nam cười rất hạnh phúc. Người nọ đột nhiên vui mừng, trong cổ họng không thể ức chế mà cười lên ha ha, kêu: "Là cô ấy!" Ni Á Tư chậm rãi đi tới, nhảy lên trên mặt đất bóp cổ người nọ: "Trần... Mày tốt nhất nên cầu nguyện lời mày nói có giá trị!”
Trước cửa bệnh viện dã chiến. Viên Lãng đưa Trương Nam lên xe về Bắc Kinh, viện trưởng Lý đặc biệt an bài, xe bộ đội chạy một đường dài, đưa cô từ cửa này đến tận cửa nhà, hưa với Viên Lãng: Tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện.
Trương Nam cười Viên Lãng: "Đưa em về nhà sớm làm gì, ba mẹ em đang đến chỗ ba mẹ anh du lịch đó. Huống chi có thể xảy ra chuyện gì với con chứ?" Viên Lãng giúp cô nửa nằm thoải mái trên chỗ ngồi phía sau, nói: "Đến nhà, gọi điện thoại cho anh." Trương Nam gật đầu. Viên Lãng đắp áo khoác lên giúp cô: "Tự mình chăm sóc bản thân." Trương Nam nhận lệnh gật đầu: "Ai..." Viên Lãng trước khi đóng cửa xe nói: "Anh đã gọi điện cho Tiểu Triệu ở đó, cô ấy sẽ đi qua chỗ em ở cho đến khi ba mẹ em trở về." Trương Nam liếc mắt khinh thường: "Có thể phiền phức cũng phiền đến anh." Viên Lãng không hiểu sao vẫn không an tâm: "Nam Nam em đừng xem nhẹ, trong lòng anh thật sự rất loạn." Trương Nam chép chép miệng, không nói.
Viên Lãng cẩn thận đóng cửa xe lại, nhìn theo xe đang vững vàng khởi động...
Trong xe Trương Nam quay đầu lại, Viên Lãng phất tay với mình... Mà bản thân cách anh ấy càng lúc càng xa...
Lúc đó Viên Lãng không thể ngờ rằng: Tự bản thân mình phạm phải sai lầm, quan tâm quá sẽ trở thành điểm xấu. Quyết định sai lầm đưa vợ vào chỗ nguy hiểm. Sau đó bao nhiêu năm trong giấc mơ cũng là tình cảnh lúc đó, cũng sẽ hồi hộp tỉnh lại: Một nước đi sai lầm đẩy đổ cả bàn cờ... Mồ hôi lạnh có thể lau đi, nhưng máu thịt mất đi, vĩnh viễn sẽ không về được...
Ngày hôm sau, Tề hoàn ôm điện thoại, chạy đi tìm Đường Sắt Viên Lãng nói: "Đội trưởng! Chị dâu điện thoại, nói chị ấy đã đến nhà bình an!" Viên Lãng quay đầu lại mắng: "Cậu ồn ào." vui vẻ.
Trong phòng làm việc của Đường Sắt. Đường sắt ngồi đối diện với Viên Lãng , đem trọng tâm mọi chuyện sơ lược kể lại. Trong khói trắng lượn lờ, Đường Sắt ra lệnh: "Nếu người ta mời rồi, cậu hãy đi đi... Ngải Di Nhĩ là Tiểu Hà, tranh thủ tìm một cá lớn trở về. Chúng ta sẽ phối hợp ngươi." Viên Lãng nghiêm: "Dạ!"
Trên đường cái Bắc Kinh: Ngải Di Nhĩ dẫn theo ba người, đi dạo chẳng có mục đích. Con mẹ nó! Nơi này sao lớn như vậy. Ở Viên gia lấy được thông tin địa chỉ nói cô ở khu Đông Thành, đường××, ai biết Bắc Kinh nhiều người như vậy, nhưng làm sao tìm được? Nay đã là ngày thứ ba rồi... một ít đầu mối cũng không có. Ngải Di Nhĩ tức giận ngồi ở ven đường nhi, mặc cho ánh đèn nê ông phía sau lưng soi màu sắc rực rỡ vào tấm ảnh. Chợt nghe trên đỉnh đầu có một giọng nói tò mò: “ Cô Lưu, tấm ảnh này không phải chỉ có một bộ ở chỗ cô sao? Sao anh ta cũng có?”
Ngày hôm sau, cảnh sát khu Đông Thành Bắc Kinh nhận được báo án: nhà nhiếp ảnh cửa hàng nào đó cùng tiểu thư nhà bán lẻ bị mất tích.