Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 7: Chương 7: Vuốt lông là được




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Khi chiếc smartphone bị đổi thành Nokia cục gạch, cuối cùng Hứa Ngôn cũng cảm nhận được hóa ra thời gian có thể trôi qua chậm rãi như vậy. Hôm ấy, chuyện khiến cậu hối hận nhất chính là đã không mang thêm hai quyển sách trước khi ra khỏi nhà.

Bây giờ, trong giờ tự học buổi trưa, Hứa Ngôn chỉ có thể ngoan ngoãn mở sách bài tập ra.

Gần tan học, Trương Hân Di làm xong bài của một môn, cô ngẩng đầu lên, duỗi người thì thấy bạn cùng bàn đang ngồi làm bài mới kinh ngạc hỏi:

- Hứa Ngôn, hôm nay cậu cố gắng thật!

- Cậu biết đấy, điện thoại của tớ bây giờ không đọc được tiểu thuyết nữa rồi, nên là...

Nói đến đây, Hứa Ngôn cũng làm xong bài tập Lý, cậu chẳng thèm kiểm tra mà nhét luôn vào ngăn bàn.

Trương Hân Di gật đầu:

- Hiểu. Vậy từ nay về sau cậu cũng chăm chỉ học hành à?

- Làm gì có chuyện đấy?

Hứa Ngôn nhún vai:

- Mai tớ sẽ mang tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của Arthur Clark theo.

- Vậy...

Trương Hân Di vừa sắp xếp lại cặp sách vừa hỏi:



- Tớ xong bài tập Anh rồi, muốn mượn không?

- Tất nhiên rồi, cảm ơn nhé.

Hứa Ngôn nhận lấy vở bài tập, cất vào cặp.

Sau đó cậu lại thở dài, nằm nhoài lên bàn.

- Sao thế? Tớ thấy cậu có vẻ sa sút tinh thần, vì hôm nay không được đọc tiểu thuyết à?

- Không, tại con em gái. Nó cướp máy vi tính của tớ, vậy nên từ nay về sau tớ không lên mạng được nữa rồi.

- Đúng là đáng thương mà.

Trương Hân Di thở dài:

- Hội 10x bây giờ chẳng biết lễ phép gì cả, con nhà cô tớ cũng thế đấy, chẳng tôn trọng người lớn gì hết.

- Trương Hân Di, tớ cảm thấy những vị thành niên sinh sau năm 95 cũng không có lập trường nói mấy câu này đâu.

- Không, nghe 8x nói thế lâu rồi, giờ tớ cũng muốn thử cảm giác than thở về đàn em xem sao thôi.

- Ừ, mong cậu tìm được niềm vui từ việc đó. Nhưng tớ chẳng thể nào lầu bầu về con em gái kia cả. Nó đúng là đang nghiền ép tớ, lại còn chẳng hề lo lắng hay nhẹ tay gì luôn ấy.

Hứa Ngôn úp sấp trên bàn, duỗi lưng.

Trương Hân Di cất sách vở xong, thấy bạn cùng bàn như thế thì hỏi:

- Hình như cậu đang thất vọng lắm hả?

- Ừm...

Hứa Ngôn nghĩ một lát rồi nói:

- Đúng thế đấy. Lúc ấy, nghe ba bảo tớ có thêm đứa em gái, tớ còn tưởng bở sẽ huấn luyện em mình thành cuồng anh trai. Nhưng hiện thực vĩnh viễn là thứ tàn khốc vô tình.

- Làm gì đến mức ấy? Dù gì em gái cậu cũng là thiên tài, mà cậu cũng rất thông minh.

Nghe Trương Hân Di nói vậy, Hứa Ngôn cũng ngồi thẳng lên, chắp hai tay đáp:

- Quá khen.

- Không, tớ cảm thấy cậu thông minh thật.

Trương Hân Di tìm từ một lát:

- Cậu xem, rõ ràng cậu đi học toàn mất tập trung, làm bài không chăm chú nhưng thành tích của cậu chẳng khác tớ là mấy cả! Tớ dù sao cũng là bé ngoan, cả đi học lẫn làm bài đều rất nghiêm túc đấy.

Hứa Ngôn nhìn cô nhưng không nói gì.

- Cậu bảo em gái cậu nhảy lớp, vậy mà đã học toán đại học, nhưng cậu cũng không kém. Ví dụ như lần trước giáo viên ghi đánh giá vào sổ liên lạc của cậu là ‘thông minh, nhưng hay mất tập trung’ ý. Theo tớ thấy, nếu cậu cố gắng thì cũng có thể cho em cậu biết mặt đấy.

Hứa Ngôn trầm giọng:

- Cảm ơn nhé, nhưng mà sao tớ phải cố gắng? Chỉ để chứng minh trí thông minh của tớ với em gái à? Không, chán quá.

Trương Hân Di hỏi lại:

- Vậy sao giờ tinh thần cậu lại sa sút thế?

Hứa Ngôn ngửa mặt nhìn bạn cùng bàn, suy nghĩ một lát rồi nói:

- Nói vậy thôi, chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng là vì thành tựu và ích lợi của bản thân. Chuyện này cũng dễ hiểu mà.

- Ý cậu là gì?

- Ý tớ là việc cố gắng học hành cũng cần chi phí, chi phí này chính là tinh lực của con người, mà tinh lực có hạn. Tớ duy trì thành tích bây giờ là bởi vì nó không có ích gì với tớ nhưng sẽ không hao phí quá hạn mức. Nhưng nếu tớ muốn có thành tích tốt, vậy sẽ phải cố gắng rất nhiều so với bây giờ. Nhưng vấn đề là lợi ích sẽ là gì?

Hứa Ngôn nói quá nhanh, Trương Hân Di không theo kịp suy nghĩ của cậu:

- Ích lợi gì cơ?

- Ích lợi của việc cố gắng là ở đâu? Tớ phải bỏ ra chi phí, cũng chính là tinh lực, so ra thì chi phí cho việc cố gắng học tập có thể lên gấp bội, nhưng ích lợi có gấp bội không?

Trương Hân Di ngẩn ra:

- Cậu có thể... hạ thấp em cậu.

- Lý do nhàm chán và ngây thơ này không thể làm trụ cột cho những vất vả và tinh lực tiêu vào việc cố gắng được.



- Vậy cậu có thể thi vào một trường đại học tốt.

- Nhưng tớ không thấy được ý nghĩa của trường đại học với bản thân. Tớ thích tiểu thuyết nhất, đọc tiểu thuyết, viết tiểu thuyết, thế nhưng cả nước không hề có đại học nào dạy điều này. Những cử nhân tốt nghiệp ngành Ngôn ngữ Trung đều chỉ loanh quanh với một số lý luận cao thâm ít ỏi, còn những ngành khác lại càng không có ích gì cho việc viết tiểu thuyết.

Trương Hân Di nhíu mày:

- Cậu quyết định sau này sẽ viết tiểu thuyết à? Việc này... khá khó để nuôi sống bản thân nhỉ?

- Ừ, nên cứ thi tạm một trường đại học, tìm tạm một công việc, dùng tiền lương phổ thông để chống đỡ cho việc viết tiểu thuyết, thế là tốt rồi.

Hứa Ngôn lấy chiếc Nokia cục gạch ra, xem giờ:

- Đếm ngược đến chuông tan học được rồi đấy. Tớ còn đặt cả giờ chuông tan đấy, chỉ chờ lúc này thôi.

Trương Hân Di cắn môi, cô định nói gì đó nhưng lại chẳng biết nói thế nào.

- Bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, tan học!

Hứa Ngôn vừa dứt lời, chuông tan học cũng vang lên.

Hứa Ngôn đã cất sách vở xong, cậu đeo cặp lên, định đi nhưng mới chỉ đứng lên đã nghe thấy bạn cùng bàn nói:

- Tớ vẫn cảm thấy cậu nên cố gắng hơn, chí ít cũng thử xem.

Hứa Ngôn không quay lại, cậu chỉ nhún vai rồi hướng về phía Lưu Tử Hằng, hô:

- Lưu ngốc, cùng về đê!

Hứa Ngôn và Lưu Tử Hằng đi tới cổng trường thì bị một thiếu nữ xinh đẹp chặn lại. Tất nhiên thiếu nữ này chính là Lộ Lăng.

Sau khi thấy cô bé, dù Lưu Tử Hằng không đến mức chảy nước miếng nhưng mặt trông chẳng khác gì anh Trư. Hứa Ngôn thì chẳng có lòng dạ nào ngắm em mình, cậu chỉ thấy đau đầu.

- Có nhớ ba mẹ bảo phải cùng về không?

Lộ Lăng nói với Hứa Ngôn rồi quay sang Lưu Tử Hằng, rụt rè nở một nụ cười ngọt ngào:

- Chào đàn anh, hẳn anh là bạn của anh Hứa Ngôn nhỉ? Em là Lộ Lăng, em gái anh ấy.

- Chào chào chào, chào em.

Hứa Ngôn kéo tay Lộ Lăng, đi qua chỗ rẽ ở cổng trường, cậu khẽ mắng:

- Hay lắm à? Có người khác thì một kiểu, khi không có thì kiểu khác, đừng dối trá thế được không?

- Thả ta ra.

Giọng nói của Đường Lăng không còn dịu dàng như mấy giây trước mà chỉ còn lại lạnh lùng.

- Em bảo gì cơ?

Lộ Lăng gằn từng chữ:

- Thả ta ra.

Hứa Ngôn trợn mắt nhìn cô bé rồi thả tay.

Cô khoanh tay, ngạo nghễ nói:

- Lần sau, trước khi mi có ý đồ điều khiển hành vi của ta thì phải động não đi, phàm nhân ngu xuẩn liệu có tư cách để quan tâm chuyện của Chân Thần sao?

- Chân Thần?

Hứa Ngôn nhớ đến quyển Thần Thoại Hi Lạp trong cặp cô bé sáng nay:

- Em đọc sách chuyên tâm thật, nhập vai sâu thế này đúng là vất vả cho em rồi.

- Mi cho rằng ta không hiểu những lời bất kính của mi sao?

- Vâng vâng vâng, ngài là Chân Thần, đương nhiên nghe ra tôi đang khinh bỉ ngài rồi.

Hứa Ngôn giơ tay đầu hàng:

- Có thể phiền ngài tiết lộ một chút, ngài đây là vị Chân Thần nào vừa hạ phàm không?

Thiếu nữ nghiêm mặt:

- Ta chính là nữ thần thánh khiết nhất trên đỉnh Olympus cổ xưa, quản lý bếp lửa của vạn dân, người bảo vệ của gia đình: Hestia.

- Ừ ừ, hiểu rồi.



- Phàm nhân, dường như mi đang rất khinh thường?

Hứa Ngôn bỗng nhớ ra mình từng xem Chuunibyou Cũng Muốn Yêu, nhân vật nam trong đó làm thế nào nhỉ?

Cậu bỗng nảy ra sáng ý, đặt tay phải lên tim, cúi người:

- Không, Hestia vô thượng, tôi không dám có chút bất kính nào với ngài. Chỉ bởi vì vị trí của chúng ta hiện nay, nếu tôi lập tức quỳ lạy sẽ mang tới những phiền toái không cần thiết, cho nên xin tha thứ cho lễ nghi đơn sơ của tôi.

Thiếu nữ bật cười. Khác với nụ cười rụt rè theo lễ phép với Lưu Tử Hằng trước đó, Hứa Ngôn nhận ra nụ cười lúc này của cô bé hoàn toàn là thật lòng.

- Đã vậy thì phàm nhân, bản thần cho mi một cơ hội làm việc vì thần linh!

Nói xong, Lộ Lăng cởi cặp sách ra, đưa cho Hứa Ngôn.

- Đây là vinh hạnh của tôi.

Hứa Ngôn nói rồi đeo cặp của cô bé ra trước ngực. Hai chiếc cặp một trước một sau, kể cũng cân bằng.

Hai người cứ thế bước về phía trước.

Bỗng nhiên Hứa Ngôn quay lại, thấy Lộ Lăng vẫn nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt nhỏ không thể che giấu nụ cười.

- Nhìn gì thế? Chuyên tâm dẫn đường đi, phàm nhân!

- Cẩn tuân thần dụ.

Quay đầu lại, Hứa Ngôn cũng cười. Cậu đã tìm ra cách hoàn hảo để đối phó với cô em gái này rồi. Hệt như chơi với mèo vậy, cứ vuốt lông là được.

Còn chuyện bị em gái sai này bảo nọ có mất mặt hay không? Nói thật, coi nó như bệnh nhân là xong mà. Chuunibyou cũng bị bệnh, lại còn bệnh nặng. Suy nghĩ cho bệnh nhân, còn mình ấm ức một chút cũng không thành vấn đề. Với lại con bé toàn giả vờ ngoan ngoãn trước mặt người khác, cho nên nó sẽ không khiến mình mất mặt trước người ngoài đâu, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.