Hai người thích nhau không phải vì thân thể hoặc tướng mạo, mà là thái độ một linh hồn này dành cho một linh hồn khác, thế nên từ trước đến nay ông chưa bao giờ ngăn cản tình cảm của cháu mình.
Nếu thật sự đem lòng thích một người, vậy thì không cần thiết phải để ý đến quá khứ của người đó, chỉ cần quan tâm những chuyện giữa hai người là đủ rồi.
Hơn nữa ông cũng nhận ra, con bé Tiểu Khiết kia vẫn luôn coi Tôn Tử Phàm như anh trai. Ngày xưa, hồi còn nhỏ hai đứa vẫn luôn giữ mối quan hệ anh trai – em gái. Đây là quan hệ người thân, nhận định như vậy đã ăn sâu bén rễ thành một cái cây cao chọc trời trong lòng Tiểu Khiết rồi.
Thế nên con bé Tiểu Khiết kia mới mãi vẫn không chịu chấp nhận, vả lại người cô yêu là một người đàn ông khác. Suốt bao nhiêu năm qua mà vẫn không thể hòa tan trái tim cô, có tiếp tục thêm nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Con sẽ tự xử lý chuyện của mình, ông không cần quản đâu. Người phụ nữ kia đến nơi này bằng cách nào thì ông bảo cô ta về bằng cách đó đi.”
Dứt lời, Tôn Tử Phàm lập tức cúp máy.
Ông cụ làm vậy là định giới thiệu đối tượng cho anh ta, nhưng anh ta không thể nào thích một người phụ nữ khác. Yêu Tô Thanh Anh đã trở thành thói quen của anh ta, và anh ta cũng không có cách nào rời xa cuộc sống của cô được.
Lấy quần áo đi tắm rửa xong, Tôn Tử Phàm lập tức lên giường ngủ, ra sân bay đón cái con khỉ ấy!
Sáu giờ tối, Tôn Tử Phàm mơ hồ cảm thấy trong phòng của mình có tiếng động, không biết có phải là anh ta đã xuất hiện ảo giác hay không.
Dù sao khi đi ngủ con người ta cũng sẽ có những ảo giác xuất hiện ở trong mơ. Anh ta chậm rãi mở hai mắt ra, trước mắt tối om, khiến anh ta không nhìn rõ tình hình trước mắt.
Sao lại có một người phụ nữ đứng ở trong phòng của anh ta?
Hơn nữa còn có tóc dài!
Không phải bây giờ Tiểu Anh đang để tóc ngắn sao?
Cô uống thuốc kích thích mọc tóc à?
“Tiểu Anh? Em đến rồi sao không gọi anh dậy. Ban ngày anh về đến nhà cái liền ngủ một mạch đến bây giờ. Lát nữa chúng ta đi đâu ăn cơm vậy? Tiểu Bảo đến đó trước rồi à?”
Tôn Tử Phàm vừa mới ngủ dậy, vẫn đang mơ mơ màng màng, hoàn toàn chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Cơ thể của người phụ nữ nọ rõ ràng đã cứng đờ lại, sau đó lập tức quay người đi bật đèn. Khi Tôn Tử Phàm nhìn thấy là một người phụ nữ xa lạ, anh ta thoáng cái tỉnh táo hẳn, trợn tròn mắt không thể tin nổi.
Đưa mắt nhìn khắp căn phòng một lượt, đây đúng là phòng của anh ta, nhưng người phụ nữ này từ đâu chui ra vậy?
“Cô là ai?” Tôn Tử Phàm mất kiên nhẫn hỏi một câu, những người bên dưới bị làm sao vậy, sao có thể tùy tiện để một người phụ nữ xa lạ đi vào nhà anh ta. Nhỡ không may đây là một kẻ giết người, thế thì chẳng phải anh ta sẽ mất mạng hay sao?
Người kiểu gì cũng dám cho vào, đúng là chán sống rồi!
Người phụ nữ nọ chậm rãi quay người lại, gương mặt tinh xảo lọt vào mắt Tôn Tử Phàm, chỉ thấy cô ta đang nở nụ cười nhẹ nhàng.
Gương mặt này xa lạ đến nỗi Tôn Tử Phàm căn bản không thể nhớ ra nổi là mình có quen biết người nào giống như vậy không. Anh ta đanh mặt lại, nói không hề khách sáo: “Bây giờ lập tức cút ra khỏi nhà tôi ngay. Chưa được sự cho phép của tôi mà đã đi vào, đây gọi là đột nhập nhà dân cô có biết không?”
Người phụ nữ này trông giống như con lai, không biết là người nước nào, ngoại hình đúng là rất xinh đẹp, da cũng rất trắng.
Nhưng có đẹp đến mấy đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến anh ta cả, anh ta thích kiểu người như Tiểu Anh cơ mà!
Người phụ nữ nọ cười càng thêm tươi, chân dài sải bước, chậm rãi đi đến trước mặt Tôn Tử Phàm, từ trên cao nhìn xuống anh ta.
Lúc cúi người, cô ta để lộ ra cặp ngực đầy đặn của mình, Tôn Tử Phàm trợn trắng mắt, lập tức bật dậy xuống khỏi giường.
Anh ta đi mở cửa phòng, chỉ ra bên ngoài: “Bây giờ tôi cho cô một cơ hội, lập tức biến khỏi tầm mắt của tôi. Nếu cô không nghe lời, tôi sẽ gọi người lên tống cô ra ngoài. Cô tưởng là mình đẹp nghiêng nước nghiêng thành à? Xấu mù cả mắt ra, ai cho cô sự tự tin đó vậy.”
Người phụ nữ nọ: …
Vẻ mặt cô ta không thể tin nổi, có nhất thiết phải ăn nói độc mồm độc miệng thế không?
Cô ta tức giận đùng đùng đi đến trước mặt Tôn Tử Phàm, chỉ tay vào ngực anh ta: “Tôi tên là Lạc Anh, anh nhớ rõ cho tôi. Còn nữa, có phải là mắt anh bị mù rồi hay không? Anh có gan thì lặp lại những lời lúc nãy một lần nữa cho tôi xem!”
Trong mắt Lạc Anh ngùn ngụt lửa giận, nếu ánh mắt có thể giết người, thế thì Tôn Tử Phàm đã biến thành một cái xác từ lâu rồi!
Tôn Tử Phàm ngoáy lỗ tai mình, nhướng mày nói: “Tôi có nói mấy lần thì cũng không thể thay đổi được sự thật là cô xấu đâu. Cô đến từ chỗ nào thì trở về chỗ đó cho tôi. Cho cô năm phút, rời khỏi địa bàn của tôi ngay!”
Nhìn gương mặt Lạc Anh, vẻ mặt Tôn Tử Phàm dần trở nên nghiêm túc, anh ta ghét nhất là có một người phụ nữ xa lạ xâm nhập vào địa bàn của anh ta.
Huống chi người phụ nữ này còn là đối tượng xem mắt mà ông cụ giới thiệu cho anh ta. Nhìn dáng vẻ này thì đúng là ông cụ đã già rồi, ánh mắt nhìn người càng ngày càng kém.
Lạc Anh đương nhiên sẽ không bỏ đi một cách dễ dàng như vậy, cô ta chạy từ xa xôi đến đây không phải là để nhìn sắc mặt của người ta đâu.
“Tôn Tử Phàm, anh dám đối xử với tôi như vậy, có tin là tôi sẽ mách ông không? Trước khi tôi đến ông đã nói với tôi rồi, nếu anh bắt nạt tôi thì tôi nhất định phải nói với ông.” Lạc Anh khoanh hai tay, cười vô cùng ngang ngược.
Nhưng những lời này đối với Tôn Tử Phàm chẳng có chút uy hiếp nào cả, cái này còn buồn cười hơn cả chuyện cười. Anh ta trải qua nhiều chuyện như vậy mà còn chưa bị người ta uy hiếp bao giờ, ngay cả ông cụ cũng không được, huống chi là một người phụ nữ xa lạ.
Đôi môi mỏng của Tôn Tử Phàm nhếch lên, cười lạnh lùng: “Người đâu!”
Anh ta nói vọng ra bên ngoài, chẳng mấy chốc đã thấy hai người mặc áo đen nhanh chóng đi lên, gương mặt của bọn họ đều lạnh như tiền.
Lạc Anh lườm anh ta, tên đàn ông chết dẫm này không phải là định làm thật đấy chứ?
“Ném người phụ nữ này ra ngoài cho tôi. Sau này nếu còn có một người phụ nữ xa lạ bước vào phòng của tôi, thì các cậu tự đi chịu phạt đi!”
“Cậu chủ, nhưng bên phía ông cụ đã dặn dò là chúng tôi phải lễ độ và cung kính với cô Lạc Anh. Nếu cậu dám làm tổn thương cô Lạc Anh…”
“Tôi hay ông cụ là chủ của các cậu? Các cậu đừng quên đây là địa bàn của tôi. Ở địa bàn của tôi, các cậu nhất định phải nghe lời tôi. Nếu các cậu không muốn ở lại đây nữa thì cút ngay cho tôi!” Tôn Tử Phàm trực tiếp gầm lên, giọng nói to đến mức khiến Lạc Anh phải ngây người.
Hai người áo đen nhanh chóng cúi đầu, không dám phản bác nửa phần.
Tô Cảnh Nhạc đứng ở cầu thang im lặng nhìn khung cảnh này, cậu vừa mới lên tầng đã nghe thấy tiếng, không biết tại sao daddy Tôn Tử Phàm lại đột nhiên tức giận như vậy.
“Những lời tôi vừa nói các cậu đều không nghe thấy có phải không? Còn không mau đuổi người phụ nữ này ra ngoài cho tôi, đừng để tôi lặp lại lần thứ ba!”
Tôn Tử Phàm chống hai tay bên hông, tức đến nỗi không kiềm chế nổi.
Ông cụ không ở Giang Thành bên này, thế mà vẫn chỉ huy người của anh ta, mấu chốt là đám ngu ngốc này còn nghe theo!